THỜI GIAN ĐỂ SỐNG VÀ THỜI GIAN ĐỂ CHẾT - Trang 55

Đến lúc mặt trời mọc thì tuyết giáng. Đến một ga, tầu dừng lại để uống

chút cà-phê. Tỉnh nhỏ này bị tàn phá gần hết, người ta trông thấy từng đống
gạch vụn phía sau ga. Người ta bỏ lại một vài xác người mới chết trên tầu.
Graber lãnh chén đồ uống rồi hấp tấp trở lại chỗ ngồi không kịp đi lãnh
bánh mì.

Cảnh binh lên từng toa lục soát những người bị thương nhẹ để cho nằm

nhà thương tỉnh này. Tin ấy truyền đi khắp chuyến xe. Người ta tranh nhau
trốn vào cầu tiêu. Có người kêu:

- Họ tới nơi kìa!

Sau một hồi xô đẩy nhau, cửa cầu tiêu đóng lại, hai anh may mắn chiếm

được chỗ. Một thương binh len vào giữa đám đông ấy bây giờ đứng nhìn
cánh tay cột dây treo lên cổ: trên miếng băng bó dơ bẩn đã hiện ra một vết
máu tươi mỗi lúc một lan rộng. Một anh khác nghĩ ra mưu kế, anh ta mở
cửa lén ra ngoài rồi đóng cửa lại, đứng nép vào thành toa tầu ở bên goài. Ai
thò đầu ra ngoài một chút có thể nom thấy mặt anh ta tái nhợt giữa đám
tuyết bay mù mịt.

Có người nói:

- Đừng nhìn ra thế, họ sinh nghi thì hắn bị bắt mất!

Người thương binh bị vết thương chảy máu nói:

- Tôi thì tôi muốn về nhà, đã hai lần họ tông tôi vào một nhà thương tồi

tệ ở nhà quê. Vừa mới khỏi đã bị đưa ra mặt trận không được phép nghỉ
dưỡng sức. Dù sao tôi cũng đáng được về nhà ít bữa chớ!

Anh ta nhìn những người nghỉ phép với con mắt hằn học. Không ai trả

lời. Còn phải đợi lâu người kiểm soát mới đến nơi. Hai người xét các toa
tàu. Hai người nữa đứng dưới sân ga coi những thương binh phải ở lại. Một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.