THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 103

là chó của ân nhân cứu mạng của em.”

“Ân nhân cứu mạng?” Hoắc Nham Tông hỏi lại, đây là lần đầu tiên cô

bé chủ động nhắc về vụ động đất ở Dương Xuyên kể từ sau khi trở về.

Cô bé gật đầu, đôi mắt đen láy ủ rũ bỗng nhiên sáng lên như có ánh

đèn, giọng nói cũng thay đổi: “Vâng, là một cảnh sát phòng cháy chữa
cháy.”

Hoắc Nham Tông ngưng dòng hồi tưởng, lông mày nhiu nhíu, lại là

một tay cảnh sát phòng cháy chữa cháy nữa…

Từ Lai về nhà dắt Bình An đi tản bộ quanh tiểu khu rồi đi tắm rửa, vừa

lau tóc vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Cận Thời Xuyên.

Cận Thời Xuyên đã về đến nhà, vào phòng ngủ, cũng đang chuẩn bị đi

tắm rửa, nghe âm báo tin nhắn, anh cầm lên xem một cái, quả nhiên là Từ
Lai, vẫn y như trước đây.

Từ nha đầu: Ngủ ngon

Ngón tay Cận Thời Xuyên ấn vài cái rồi quẳng điện thoại xuống

giường, cởi quần áo chui vào nhà tắm.

Từ Lai sấy khô tóc xong, quay lại phòng ngủ, nằm bò trên giường quờ

điện thoại. Cô đã quen với việc Cận Thời Xuyên không trả lời lại, không
ngờ màn hình sáng lên, tin nhắn đã ở ngay trước mắt.

Cận đại ca: Ngủ ngon

Bình An đã ngủ gà ngủ gật, mắt díu lại, sắp sửa chìm vào mộng đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.