THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 195

Tối nay không trăng không sao có hề gì? Chỉ cần trong lòng có là đủ

rồi!

Kiểm tra chuồng chó xong quay về, đi chưa được mấy bước thì trời đổ

mưa như trút, gió mạnh quất tứ bề.

Hai người chạy về đứng dưới mái hiên của ký túc xá, dưới ánh đèn,

mặc dù hai người đều bị ướt nhưng vẫn có cái hay.

Cái hay ở đây là gì?

Chính là quần áo bị dính nước mưa dán chặt lên người. Cận Thời

Xuyên còn tạm nhưng Từ Lai thì không ổn, dáng người chỗ lồi chỗ lõm
đều hiện lên lồ lộ.

“Mau đi tắm, thay quần áo đi, trời này dễ bị cảm lạnh lắm, em đang bị

ho, đừng để nặng thêm.” Cận Thời Xuyên nói tằng tằng một tràng xong,
thấy Từ Lai vẫn đứng ngây ra bèn lườm cô một cái, “Ngốc rồi à? Còn
không đi đi.”

“À.” Từ Lai gật đầu, hé môi cười một tiếng rồi chạy lên tầng trên.

Cận Thời Xuyên chăm chú nhìn theo bóng lưng đi lên tầng kia, bỗng

thấy con bé này đột nhiên nghe lời quá khiến anh có phần không quen nổi.

Anh lấy tay cào mớ tóc ngắn rồi cũng đi lên tầng trên.

Chuông tắt đèn kêu, cả ký túc xá chìm vào bóng tôi. Bên trong ký túc

xá dành cho cán bộ, Từ Lai vừa tắm xong, thay quần áo sạch sẽ, đang lau
tóc, vừa lau vừa hồi tưởng lại chuyện lúc tối, không nén được tiếng cười.

Có người gõ cửa, Từ Lai đứng lên ra mở. Thân hình cao to của Cận

Thời Xuyên đứng chắn ngay trước cửa, anh chìa tay đưa cho cô một hộp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.