THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 211

đến nỗi lăn ra ngất phải đi viện rồi. Rảnh quá kiếm chuyện làm phải
không?”

Từ Lai nhìn dáng điệu nói thao thao bất tuyệt của Cận Thời Xuyên,

không nén nổi cười: “Chà, em có thể hiểu là anh đang lo lắng cho em
không?”

“Buông.” Cận Thời Xuyên phát hiện Từ Lai có một tật xấu thích bấm

tay người khác, mặc dù cô không để móng tay dài nhưng dù sao đó cũng là
da là thịt nên vẫn biết đau chứ.

Nghe vậy Từ Lai mới giật mình nhìn xuống tay của hai người, dấu

mong tay in trên đó thật không có gan nhìn.

“Cái này là do em hôn mê bất tỉnh nên mới không biết nặng nhẹ thôi.”

Cô xoa xoa chỗ da tay bị rách của anh, cười nịnh nọt, “Vừa khéo đang ở
bệnh viện, hay là anh đi bôi thuốc luôn đi.”

Cận Thời Xuyên nhẹ nhàng gạt tay Từ Lai ra, không sờ vào còn đỡ,

đụng vào còn thấy đau hơn.

“Rồi, đừng nghịch nữa.”

“Thế anh mau quay về đi, em không sao cả đâu.” Từ Lai nghĩ không

có Cận Thời Xuyên ở doanh trại, các đội viên chẳng hóa sẽ như chủ vắng
nhà gà mọc đuôi tôm.

Cận Thời Xuyên hiểu ý Từ Lai, anh bảo: “Có Lưu Húc ở đó, yên tâm

đi, mấy thằng đó không cựa quậy được gì đâu.”

“Anh có muốn ở đây cũng không được đâu, tẹo nữa y tá sẽ đuổi anh đi

thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.