THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 276

Càng bất ngờ hơn là, anh chỉ đi vắng có một lát liền xảy ra chuyện

ngay.

Lúc đứng ở cửa phòng bác sỹ thú y nghe người bên trong nói chuyện,

quả thực anh đã tức điên lên. Khi ấy, trong đầu chỉ muốn đánh cho cậu ta
một trận để cậu ta cũng bị giống Tiểu Hổ. Huấn luyện viên làm chó của
mình bị gãy xương, cái thằng này thật là giỏi.

Lưu Húc nói không sai, bản chất thằng oắt này giống anh ngày xưa,

làm việc bất kể hậu quả, quá để ý thắng thua. Anh hy vọng cậu ta không
dẫm theo vết xe đổ của anh, gây nên chuyện khiến mình phải hối hận.

Thế nên anh mới nghiêm khắc gọi cậu ta ra, không hỏi câu nào hết, lôi

ra sân tập cho cậu ta chạy đủ hai mươi vòng sân rồi nói sau.

Sấm sét đùng đoàng, cuối cùng mưa cũng trút xuống. Từ Lai đứng bên

cửa sổ thấy mưa to dữ dội bèn cầm ô chạy ra sân tập. Quả nhiên người chạy
vẫn còn đang chạy, người đứng vẫn đứng nguyên ở đó như một thân cây
không biết xê dịch.

Cô thầm mắng trong bụng: Thằng ngốc anh, thằng ngốc em.

Thật ra từ hồi đi lính, ai cũng đã quen với chuyện tắm mưa, cơ bản

cũng chẳng có gì to tát, nào ngờ lại có người đến đưa ô cho.

Lúc Cận Thời Xuyên cảm thấy nước mưa không trút xuống người

mình nữa mới nhận ra Từ Lai đang cố gắng giơ cái ô thật cao.

Chiều cao của hai người chênh nhau kha khá. Từ Lai phải nhón chân

lên để giữ ô nên khá là mệt, cô nói ngay khi anh quay lại: “Còn nhìn gì nữa,
mau cầm đi, em không giữ nổi nữa đâu.”

Cận Thời Xuyên giơ tay lên cầm ô, kéo Từ Lai vào dưới tán ô, một

bên vai anh vẫn bị mưa xối như trước nhưng anh mặc kệ, còn quay sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.