THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 28

Nếu không nhanh chóng khống chế đám cháy, lỡ như dẫn đến phát nổ thì
hậu quả không chỉ giới hạn ở con phố này nữa.

Các cảnh sát chữa cháy khẩn trương sử dụng súng phun nước áp lực

cao nhằm tạm thời khống chế điểm cháy. Cận Thời Xuyên, Lục Phương Kỳ
và trung đội trưởng Hình Lượng – trưởng đội cảnh sát phòng cháy chữa
cháy khu vực bị nạn – cùng chăm chú nhìn lên góc tòa nhà mới được phun
nước dập lửa, sắc mặt hết sức lo lắng.

“Có khói trắng.” Cận Thời Xuyên nói, đội trưởng Hình đứng bên gật

đầu, rõ ràng cũng đã phát hiện ra.

“Vẫn chưa xác định được điểm bắt đầu của đám cháy, lửa cháy mạnh

quá, lỡ như phát nổ thì hậu quả khôn lường.” Lục Phương Kỳ nhận định.

Cái nhìn của Cận Thời Xuyên sâu thăm thẳm, còn huyền bí hơn cả

màn đêm, anh cất giọng nói trầm ấm, sang sảng, rất vang của mình:
“Chúng tôi chia nhóm nhỏ tiếp cận ngôi nhà. Phía đội trưởng Hình chịu
trách nhiệm phun súng nước yểm hộ.”

“Hay là để nhóm chúng tôi vào, các anh yểm hộ được không?” Đội

trưởng Hình mở lời, đây là địa bàn họ quản lý, nếu chỉ ở ngoài phun súng
nước yểm hộ, bị truyền ra ngoài thì thật mất mặt.

“Đội trưởng Hình không yên tâm à?” Cận Thời Xuyên nói thản nhiên

nhưng lại có khí thế o ép người khác.

Đội trưởng Hình xua tay bật cười: “Đội trưởng Cận là cấp trên chỉ

huy, sao tôi lại không yên tâm chứ?”

“Vậy quyết định thế đi.” Cận Thời Xuyên vỗ vai đội trưởng Hình, hô

to gọi: “Lưu Húc.”

“Có.” Lưu Húc lập tức chạy lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.