THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 322

Lưu Húc xuống sau cùng, cười hì hì lại trước mặt Từ Lai nói: “Cô

giáo Từ, về sau muốn cũng khó mà gặp được cô rồi.”

“Không biết được, xã hội hiện đại có cái gì mà một cú điện thoại

không thể giải quyết chứ.” Từ Lai mỉm cười với Lưu Húc.

Lưu Húc cảm thấy Từ Lai nói rất hay, anh ta gật gật đầu: “Cũng phải,

nói không chừng sau này phải đổi cách xưng hô rồi.”

“Là gì?” Từ Lai tò mò nhìn khuôn mặt thẳng thắn, thật thà, phúc hậu

của Lưu Húc.

“Gọi là chị dâu!” Lưu Húc cười khà khà, đánh mắt nhìn sang chỗ Cận

Thời Xuyên đang đứng nói chuyện với mấy anh em ở gần đấy.

Từ Lai cũng nhìn theo Lưu Húc, hai tiếng chị dâu này khiến trong

lòng cô rất vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ vẻ bình tĩnh, nhịn cười
bảo: “Đừng gọi lung tung!”

Lưu Húc đứng nghiêm, bật cười hô: “Rõ.”

Sau khi mọi người đều đã về hết, Cận Thời Xuyên bảo Từ Lai: “Giờ

đưa em về nhé.”

“Vâng.”

Đang nói thì có tiếng còi xe hình như gọi họ. Cận Thời Xuyên kéo

hành lý của Từ Lai: “Đi thôi.”

Từ Lai đi theo Cận Thời Xuyên đến cạnh chiếc xe. Lục Phương Kỳ từ

chỗ ghế lái bước xuống, đi vòng qua trước đầu xe, vẫy tay chào họ, gương
mặt tuấn tú cười rạng rỡ.

“Chị dâu.” Lục Phương Kỳ đã sớm về phe Từ Lai, thỉnh thoảng cũng

có gửi tin nhắn cho cô. Có điều gọi riêng ở chỗ không có ai thì không sao,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.