THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 324

nhìn mãi thành quen nhưng cô biết ai gặp phải chuyện này cũng đều không
dễ chịu, là máu và mồ hôi đã tôi luyện nên họ như vậy.

Đến tiểu khu Nam Thành, Cận Thời Xuyên giúp Từ Lai lấy hành lý

trong cốp sau xe ra đưa cho cô: “Nghỉ ngơi sớm đi.”

Từ Lai gật đầu: “Vâng, anh cũng thế nhé. Lâu lắm mới được nghỉ một

lần, phải nghỉ ngơi cho khỏe đấy.”

Cận Thời Xuyên cười dịu dàng, hất cằm về phía cô: “Đi vào đi.”

“Vâng.” Từ Lai vẫy tay chào, “Bái bái.”

Cận Thời Xuyên gật đầu, ý bảo cô vào đi, không ngờ cô nàng lại quay

sang nghiêng đầu vẫy tay chào Lục Phương Kỳ đang ngồi trong xe. Anh
liếc nhìn theo, thằng cha Lục Phương Kỳ có vẻ rất khoái chí.

Thấy Từ Lai đã vào nhà rồi, Cận Thời Xuyên mới đủng đỉnh mở cửa

trước ra chui vào xe, đánh mắt nhìn Lục Phương Kỳ, nghiêm mặt bảo:
“Nhìn đủ rồi thì lái xe đi đi.”

Lục Phương Kỳ cười khì khì, liếc qua Cận Thời Xuyên rồi lái xe đi.

“Anh Xuyên động lòng rồi hả?” Ngay từ đầu anh ta đã nghi rồi, thêm

câu vừa nãy nữa thì càng chắc chắn hơn.

Vẫn chưa phải hả? Thế thì cũng sắp rồi!

“Trước đây ông làm thế nào để theo đuổi con gái nhà người ta thế?”

Cận Thời Xuyên cầm một điếu thuốc lá chỉ nghịch trên tay chứ không
châm lửa.

Lục Phương Kỳ cười ha hả trong bụng, đánh mắt nhìn sang: “Đệt, đại

ca ơi, từ trước đến nay tôi mới là người bị theo đuổi đấy chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.