THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 369

“Đúng vậy!”

“Chú không được lừa cháu.”

“Nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh.”

“Anh.”

“Ngoan.”

Từ Lai nghe hai kẻ một lớn một nhỏ nói chuyện, lén lút cười trộm.

Mẹ của Uyển Tử An mời hai người lên nhà ăn bữa cơm nhưng Từ Lai

lịch sự từ chối. Đôi bên trao đổi số điện thoại, bảo là đã đồng ý với anh bạn
nhỏ rồi thì nhất định phải làm.

Chiếc xe ô tô lăn bánh trên con đường nhựa. Từ Lai nhìn Cận Thời

Xuyên cười, dám không sợ chết gọi anh: “Chú Cận ơi.”

“Từ Lai à.” Cận Thời Xuyên hoàn toàn không bị tiếng chú Cận làm

phân tâm.

“Dạ?”

“Nãy em nói gì với mẹ của Uyển Tử An đấy?”

“Nói gì?”

Từ Lai và mẹ của Uyển Tử An nói với nhau nhiều chuyện lắm, sao mà

nhớ được.

“Nói anh là gì của em hả?” Cận Thời Xuyên nhắc.

Từ Lai nhớ ra nhưng vẫn giả ngu: “Không biết!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.