THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 376

“Vẫn còn buồn à?” Cận Thời Xuyên không muốn cô lẩn tránh vấn đề,

đôi khi phải mở rộng cửa lòng mới là lựa chọn tốt.

“Hoài niệm thôi ạ, trong trí nhớ của em,” Từ Lai nhìn sang Cận Thời

Xuyên, “thật ra mẹ đã bỏ nhà đi từ lúc em lên mười. Em chẳng biết là có
chuyện gì nữa. Hôm đó, em tan học về nhà, mọi thứ đều đã thay đổi hết rồi.
Em muốn đi tìm mẹ nên rất cố gắng học hành. Em nghĩ nếu em trở nên giỏi
giang thì mẹ sẽ về, nhưng không phải. Sau đó, có lần em thấy ảnh mẹ ở trên
báo. Thì ra mẹ đi dạy học ở huyện Dương Xuyên. Em giấu cha và anh, lén
đi tìm mẹ.”

Cận Thời Xuyên siết chặt tay Từ Lai: “Đã gặp chưa?”

Từ Lai lắc đầu: “Em mới vào trường được mấy phút thì có động đất,

thành ra vẫn chưa gặp được.”

“…”

“Sau đó thì được anh cứu rồi biết là mẹ đã gặp nạn.” Từ Lai ngẩng đầu

lên nhìn Cận Thời Xuyên, “Có một bữa em biến mất là vì cha em tìm được
em, muốn đưa em về. Em lén chạy ra ngoài. Em biết là anh sắp phải đi rồi.
Em sợ không còn được gặp lại nên muốn đi gặp anh ngay…”

Cận Thời Xuyên còn nhớ. Đó là hôm nhóm đầu tiên trong đội cứu

viện bị gọi về. Cho dù bị thương hay mệt mỏi, họ nhất định phải quay về
ngay.

Trong màn mưa bụi, em gái được anh cứu khi ấy lại hỏi anh có thể dẫn

em ấy đi cùng không. Lúc ấy anh cảm thấy rất hoang đường, không cần
nghĩ đã đáp ngay là không thể. Sau khi trả lời xong, anh nhìn thấy vẻ thất
vọng rõ ràng trên khuôn mặt và sự chua xót trong đôi mắt của em ấy nhưng
rồi đôi mắt ấy lại lập tức sáng lên. Em nói muốn ước hẹn với anh, mười
năm nữa sẽ đi tìm anh, bảo anh đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.