THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 393

có thời gian mà hẹn hò? Bao lâu rồi? Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu…”

Chắc có lẽ vì hết sức bất ngờ khi thấy thằng con mình như cây vạn tuế

ra hoa, biết đường đi hẹn hò nên nhất thời bà có hơi kích động, hoàn toàn
không để ai kịp trả lời.

Cận Thời Xuyên bất đắc dĩ phải nói: “Mẹ à… Mẹ… Cô giáo Diêm,

bình tĩnh đi ạ.”

Bọn Triệu Dư được hiếm khi mới được thấy một dì Diêm như lúc này.

Dù gì thì dì cũng là chuyên viên của đoàn văn công, trước nay luôn đoan
trang, có phong cách, không ngờ mới nghe thằng con nhà mình có người
yêu là đoan trang với phong cách gì đều bay biến hết sạch, lập tức biến
hình thành một bà mẹ lắm chuyện.

Cận Khải Minh vỗ nhẹ lên bàn tay của Diêm Nguyệt Hàm nhẹ nhàng

dỗ dành: “Mình hỏi như bắn súng liên thanh ấy, để cho con trai nó trả lời đã
chứ.”

Diêm Nguyệt Hàm cũng thấy mình thể hiện hơi quá, đang còn bạn của

con ở đây nữa, bà bèn dịu dàng cười một tiếng: “Được được được, mẹ
không hỏi nữa, con trai nói đi mẹ xem nào.”

“Cần gì phải nói ạ, để bữa sau con mang người thật về cho cha mẹ

xem.” Cận Thời Xuyên thoải mái đáp.

Cận Khải Minh hiểu tính của cậu con trai nhà mình, tự nhỏ đến lớn

đều không làm gì khiến ông phải bận lòng, chuyện duy nhất hơi khó chấp
nhận là nó chọn làm lính cứu hóa, nhưng cũng chẳng sao, đều là vì bảo vệ
quốc gia cả nên ông cũng sớm thoải mái tư tưởng.

Diêm Nguyệt Hàm có vẻ vẫn còn muốn nói nữa. Cận Khải Minh ngăn

bà lại, nói với Cận Thời Xuyên trước: “Nhà mình không cần môn đăng hộ
đối gì, chỉ cần gia đình thanh bạch là được. Chuyện của thanh niên các con,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.