THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 412

Từ Lai thấy Tang Thu được nhân viên y tế cáng ra, vội vàng đi theo,

nghe người ta nói đánh giá nhanh là bị hít phải nhiều khói, để chậm thêm
mấy phút nữa thì e rất nguy hiểm, giờ phải đến bệnh viện, hỏi cô có phải
người nhà không, cô gật đầu bảo sẽ đi theo xe.

Cận Thời Xuyên nhìn về phía đó. Từ Lai đang chuẩn bị lên xe cũng

nhìn về phía anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cảnh vật và con người
xung quanh dường như đứng lại, trong ánh mắt của hai người đều toát lên
thần sắc ý muốn nói đối phương hãy yên tâm.

Giữa những kẻ yêu nhau, quả nhiên chỉ cần một ánh mắt là có thể đọc

hiểu ý của đối phương. Dưới vành mũ bảo hộ, khóe môi anh cong lên, tay
đưa lên xoa cằm một cái. Ở trên xe cứu thương, cô cũng mỉm cười, nhẹ
nhàng gật đầu.

Cận Thời Xuyên hạ lệnh thu quân. Lục Phương Kỳ đang trao đổi với

thầy hiệu trưởng và cảnh sát về những điểm đáng nghi của đám cháy lần
này. Sau khi xong xuôi hết thảy, chiếc xe cứu hỏa mới từ từ lăn bánh rời
khỏi sân trường.

Buổi tối, Cận Thời Xuyên và Từ Lai nói chuyện điện thoại với nhau.

Anh hỏi thăm tình hình của Tang Thu. Từ Lai đáp: “Bị bỏng nhẹ, ngoài da
thôi, chủ yếu là hít phải quá nhiều khói, bác sĩ bảo phải nằm viện.”

Cận Thời Xuyên “ừ” nhẹ một tiếng, lặng lẽ đứng giữa màn đêm,

“Thằng bé Uyển Tử An thì sao?”

“Không khóc không quấy, còn biết dỗ dành mẹ nữa, hệt như ông cụ

non.” Từ Lai đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn Uyển Tử An và Tang Thu
rồi hỏi, “Em nghe chị Tang Thu bảo lúc Lục Phương Kỳ cứu chị ấy hình
như bị cái gì đó đập phải, không sao đấy chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.