THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 482

vòng rồi kêu ắng lên, rời khỏi đống đổ nát, chạy thẳng đến chỗ Từ Lai.

Mọi người thấy con chó lao về phía mình liền nhanh chóng lùi cả lại.

Người đàn ông bị Bình An cắn bị thương quát lên: “Nhìn kìa, con chó đó
lại định cắn người nữa đấy, mọi người cẩn thận!”

Ngờ đâu, mọi người từ sợ hãi lại chuyển sang ngạc nhiên, con chó

béc-giê hung dữ chạy thẳng đến chỗ cô gái vừa ra khẩu hiệu, dụi dụi đầu
vào chân cô ta, như là đang… làm nũng, lại còn liên tục kêu ắng ắng như
thể tiếng khóc.

Vậy là, chuyện gì thế này?

Từ Lai thở hắt ra, ngồi xổm xuống vuốt lưng Bình An để dỗ dành nó.

Bình An gác cằm lên vai Từ Lai, vẫn còn đang rên lên khe khẽ, như

kiểu rất là tủi thân.

Những lời vừa rồi mọi người nói nó đều nghe thấy hết. Cô ngẩng đầu

lên nhìn những người đứng xem, cười gằn: “Nếu như không phải nhờ mấy
con chó tìm kiếm cứu nạn này liều mạng tìm kiếm người sống sót, mấy
người nghĩ người nhà với bạn bè của chính mấy người có còn sống nổi
không?”

Trong đám đông này quả thực có người sống được là nhờ có chó tìm

kiếm cứu nạn tìm thấy, cũng có người nhà hoặc bạn bè được chó tìm kiếm
cứu nạn tìm thấy, nghe cô gái này nói thế thì cũng chẳng cãi lại được.

Lục Phương Kỳ nhìn diễn biến tình hình trước mắt, thở phào nhẹ

nhõm. Từ Lai quay lại nói với anh ta: “Lục Phương Kỳ, xin anh, nhất định
phải cứu anh ấy ra.”

“Yên tâm, đó cũng là anh tôi.” Lục Phương Kỳ trông dáng vẻ nghiêm

túc dặn dò của Từ Lai, mũi anh ta cay xè, quay đầu đi chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.