THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 483

Cố Nghiêu vỗ vai Lục Phương Kỳ: “Đi nào, đi cứu người anh em của

chúng ta thôi.”

Lục Phương Kỳ gật đầu: “Toàn thể đội viên đại đội đặc biệt Du

Giang.”

“Có.”

“Tập trung cứu đội trưởng Cận, nhất định phải cứu được người ra.”

“Rõ.”

Tiếng nói đáp lại to, rõ, vang rền như tiếng sấm rạch ngang trời.

Bị sập lần hai đồng nghĩa với việc vị trí Cận Thời Xuyên bị vùi lấp sâu

hơn chỗ người đàn ông vừa được cứu, căn nhà đó còn không chịu tải được
cho nên không thể dùng biện pháp mạnh.

Nhóm Tiểu Hổ đang dốc sức tìm kiếm, các đội viên chuyển bớt gạch

đá đi. Bình An trông thấy cũng hăng lên muốn làm nhưng Từ Lai thấy
móng chân nó đã đỏ lừ máu nên không chịu cho nó đi. Tuy nhiên ánh mắt
khát khao của cu cậu khiến Từ Lai phải mềm lòng. Cô gật đầu, vỗ nhẹ đầu
nó: “Đi nào.”

Bình An gia nhập, bọn Tiểu Hổ càng thêm hăng hái, như thể có đại ca

ở đây, tụi nó được tiếp thêm sức mạnh.

“Chao ôi, mấy người to gan quá thể, còn dám để con chó cắn người

kia đi!” Người đàn ông nói, tỏ vẻ khinh thường ra mặt.

Việc Từ Lai hiện giờ có thể làm được chỉ là chờ đợi. Trong lúc chờ,

ngại gì mà không làm chút chuyện chứ.

Cô nhìn sang chỗ người đàn ông: “Tôi nói lại lần nữa, chó tìm kiếm

cứu nạn không cắn người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.