THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 501

mươi.” Quan Sam cũng nghiêm túc nhìn Cố Nghiêu, “Tiện thể nói thêm,
chân mà tôi đã không cứu được thì cả thế giới này cũng chẳng ai cứu nổi
đâu.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Quan Sam đứng dậy, xắn ống tay áo,

“Đánh nhau với tôi chưa chắc anh đã thắng nổi đâu, anh chỉ cần nghĩ là
không thể để chân người anh em mình bị què là sẽ làm được thôi.”

Cố Nghiêu nhìn cô bác sĩ. Người phụ nữ này thật nói mà không biết

ngượng, có điều vậy cũng rất có cá tính, tiếc là đã có chồng rồi.

Anh ta đứng dậy, gật đầu ra hiệu: “Được, làm thôi.”

Tiềm năng của con người quả thực là vô cùng tận. Không ai có thể nói

trước được giới hạn của bản thân. Một khi được kích thích và động viên
hợp lý, thứ tiềm lực ấy sẽ được bộc phát.

Giống như trường hợp một người mẹ vì muốn cứu đứa con kẹt dưới

gầm xe mà có thể một mình nâng cả cái xe ô tô ấy lên hay một ông cụ già
bảy, tám mươi tuổi có thể chạy trối chết một mạch từ tầng hai mươi xuống,
còn nhanh hơn cả người trẻ tuổi thời nay…

Hai người dựa vào nghị lực và tiềm lực của bản thân cuối cùng cũng

đã giành lại được tự do cho chân của Cận Thời Xuyên.

Tiếp đó, Quan San bắt đầu đánh giá thương tích của Cận Thời Xuyên:

“Vết chém ngang lưng không nguy hiểm nhưng mà sâu, phải khâu lại. Mất
máu quá nhiều cũng là một vấn đề. Vết thương trên đùi thì khỏi phải nói
rồi, bị đè lâu như vậy, nhất định là phải mổ, có điều chớ lo lắng gì, tay nghề
của tôi không tồi đâu, đừng lo về di chứng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.