THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 527

Dìu anh ngồi tử tế rồi cô vội chạy vào bếp bê một cốc nước mật ong ra

đưa cho Hoắc Nham Tông: “Anh Nham Tông, uống nước mật ong đi cho
tỉnh rượu.”

Hoắc Nham Tông uống một hơi hết sạch. Từ Lai bỏ cái cốc không

xuống bàn trà rồi nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế: “Em có việc
gấp phải đi giờ đây, em nhờ anh Hàn Phóng qua đây đón anh, anh cứ ngồi
nghỉ tạm đi.”

“Lai Lai.” Hoắc Nham Tông thấy Từ Lai xách túi quay lưng định đi

liền đưa tay ra giữ tay cô lại, nói như cầu xin, “Đừng đi.”

Hoắc Nham Tông như đêm nay Từ Lai chưa từng thấy bao giờ. Cô

nhìn anh hỏi: “Xảy ra chuyện gì hay sao ạ?”

Hoắc Nham Tông nhìn Từ Lai đắm đuối, bàn tay xiết càng thêm chặt

khiến Từ Lai thấy đau nhưng không gỡ tay anh ra được.

“Em nói phải làm sao thì tim mới không đau, phải làm sao thì mới thôi

nhớ nhung? Anh không khống chế nổi mình, anh không thể bắt mình ngừng
yêu được…”

Từ Lai liền hiểu ra, thì ra là thất tình, cô còn cứ tưởng ông anh này là

hòa thượng cơ đấy. Hóa ra đâu phải đâu…

Càng nghĩ thì càng thấy hiếu kỳ cô nàng nào có thể làm tổn trương trái

tim của ông anh giỏi giang nổi danh thương trường này được. Một người
đẹp trai, tài năng, lắm tiền mà cũng có thể bị đá hả? Thật muốn xem xem
cô gái kia là thần thánh phương nào ghê.

“Anh Nham Tông à, trời đất bao la, ở đâu mà chẳng có cỏ thơm, điều

kiện của anh tốt như thế, cô gái kia chắc chắn là bị mù rồi, sau này tha hồ
mà hối hận.” Từ Lai vỗ vai Hoắc Nham Tông an ủi, “Anh là ai chứ? Vì một
người phụ nữ không đáng mà say bí tỉ, bảo có ngốc không hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.