THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 608

Quả nhiên là phụ nữ, nói một câu trúng ngay tim đen. Từ Thừa Vận

không phủ nhận: “Con nói không sai, trong mắt cha, Nham Tông xét trên
tất cả mọi mặt đều hoàn hảo, cha không nghĩ còn có ai có thể tốt hơn nó.”

“Đó là trong mắt cha thôi. Trong mắt con, người con thích mặt nào

cũng tốt, anh ấy giỏi hơn Hoắc Nham Tông cả ngàn lần.” Từ Lai tuyệt đối
không chấp nhận được ai đó nói Cận Thời Xuyên không tốt. Ai cũng thế.
Với cô, anh đã tốt đến mức không từ ngữ nào diễn tả hết được rồi.

“Từ Lai, đây là chuyện lớn đời người của con.” Từ Thừa Vận kỳ thật

rất hiếm khi dùng giọng điệu kiên quyết như lúc này khi nói chuyện với Từ
Lai, “Cha chỉ có một câu thôi. Bỏ nó đi.”

Từ Lai cười gằn một tiếng: “Không thể bỏ, con chấm anh ấy rồi.”

“Con…” Từ Thừa Vận đập bàn.

“Mười năm trước nếu như không có anh ấy.” Từ Lai đứng dậy, nhìn

thẳng Từ Thừa Vận, nói rõ từng tiếng một, “Nếu như không có anh ấy, con
đã chết lâu rồi.”

Từ Thừa Vận biết Từ Lai nói mười năm trước là muốn chỉ chuyện gì,

những ký ức xưa cũ đã bị chôn vùi lại được khơi dậy, ông nhìn thoáng qua
bóng lưng Từ Lai đang xoay người mở cửa sắp đi, giọng nói nhẹ nhàng đi
nhiều: “Nếu muốn trả ơn thì có rất nhiều cách.”

Tay vặn nắm đấm cửa của Từ Lai dừng lại, khuôn mặt lạnh tanh, đầu

không quay lại, giọng nói trong veo đầy tin tưởng: “Không, con yêu anh
ấy.”

Nắm đấm cửa xoay, cửa mở, Từ Lai rời đi không hề ngoảnh đầu nhìn

lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.