THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 62

Đề tài dường như có xu hướng trở nên nặng nề hơn, Từ Lai thở dài

trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm cười, giọng nói cố làm ra vẻ thoải mái:
“Cũng không còn sớm nữa, không phải anh bảo phải về đơn vị à? Về đi.”

“Còn em đi đâu?” Cận Thời Xuyên hỏi Từ Lai.

Từ Lai ngoái đầu nhìn về phía Cận Thời Xuyên: “Tiểu khu Nam

Thành.”

“Đi bằng gì?”

“Bắt taxi.”

Cận Thời Xuyên nhìn Từ Lai: “Thu dọn đi, anh chở.”

“Vâng!” Từ Lai thấy ấm cả lòng, anh cũng chỉ giỏi cứng miệng thôi,

vẫn là người tốt.

Đeo dây dắt chó cho Bình An rồi hai người đi chào tạm biệt Lão Phan,

thế là bị anh ấy giữ lại tán dóc mấy câu, cuối cùng hai người một chó dắt
nhau ra bãi đỗ xe trong cái nhìn nghiền ngẫm đầy hứng thú của Lão Phan.

Lên xe, lái xe rời khỏi trung tâm, anh Vương bảo vệ thấy Từ Lai ngồi

bên ghế lái phụ, vừa ấn nút mở ba-ri-e vừa cười nói: “Thì ra đối tượng của
đội trưởng Cận là cô Từ à?”

“Không phải đâu, anh Vương, tôi về nhé.” Cận Thời Xuyên chỉ nói

ngắn gọn có vậy rồi đánh xe đi thẳng.

Từ Lai thầm chậc chậc trong dạ.

Bình An rất biết ý ngồi ở phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ lè lưỡi, còn hai

người ngồi trước thì lại gần như rơi vào một cái bể im lặng đến lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.