THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 64

Lại tiếp tục im lặng thêm một lát, Từ Lai bỗng nhiên gọi to: “Cận đại

ca ơi.”

“Ơi?”

“Anh có còn nhớ hồi đó lúc anh sắp đi anh đã nói gì với em không?”

Từ Lai nhìn Cận Thời Xuyên, đôi mắt trong veo kia chứa đầy chờ mong.

“Nói gì?” Cận Thời Xuyên hỏi nhạt phếch.

Từ Lai chỉ cười, chuyển mắt ra nhìn cảnh phía ngoài cửa sổ, quả nhiên

là không nhớ.

Cận Thời Xuyên thấy cô bé bên cạnh không nói câu nào thì tiếp tục

tập trung lái xe. Con bé bây giờ vẫn có chút gì đó hơi giống con bé ngày
xưa.

Hồi đó, cô bé này… bình thản, cái bình thản khiến con người ta đau

lòng nhưng bất lực.

Thật ra, hầu hết những chuyện liên quan đến cô bé này anh đều còn

nhớ, bởi vì thực sự rất ấn tượng.

Hôm đó, Từ Lai liên tục bảo với Cận Thời Xuyên đi cứu mẹ của em

ấy, mẹ của em ấy cũng đang ở trong trường. Sau khi được cứu ra, thấy Cận
Thời Xuyên định bỏ đi chỗ khác, em ấy lại tiếp tục nói với bác sĩ và y tá,
cuối cùng thể lực không trụ nổi nữa nên ngất đi.

Ngày hôm sau, người ta đào được dưới đống đổ nát ấy một xác chết.

Cơ thể người phụ nữ đó đang trong tư thế ngồi xổm, lưng quay ra ngoài,
đang vòng tay ôm thứ gì đó, thi thể người chết đã cứng, sau khi đào hết lên
mới biết thì ra cô ấy đang che chở hai đứa bé ở trong lòng nhưng vì thiếu
dưỡng khí quá lâu nên đều đã chết cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.