THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 63

Cận Thời Xuyên nổi tiếng là người kiệm lời, những lúc anh nói nhiều

nhất là trong khi huấn luyện và làm việc, còn Từ Lai thực ra cũng không
phải người hay nói, phần lớn thời gian cô đều chỉ lắng nghe đối phương nói
rồi cô sẽ đáp lại thật ngắn gọn.

Có thể khiến cô chủ động nói nhiều e là chỉ có gã đàn ông đang lái xe

đây thôi. Cô liếc nhìn Cận Thời Xuyên rồi hỏi: “Anh quen đội trưởng Phan
của trung tâm à?”

“Ừ.”

“Chưa từng nghe anh ấy nhắc.” Từ Lai cười.

“Không phải em ở nước ngoài à?” Cận Thời Xuyên vẫn nhìn thẳng

đường đi, “Sao lại làm ở LT?”

Từ Lai nghe cái liền bật cười: “Anh hỏi thăm về em à?”

Cận Thời Xuyên liếc qua nhìn Từ Lai, không rõ có thái độ gì: “Lão

Phan nói, chứ không em nghĩ làm sao mà anh nhận ra em hả?”

“Thì ra là vậy.”

Nụ cười của Từ Lai dần tắt, thì ra là vì lão Phan nói cho anh biết nên

anh mới nhớ ra, một chút hụt hẫng nứt ra trong lòng cô như khe nước chảy.

“Có khỏe không?” Cận Thời Xuyên chẳng biết vì sao mình lại hỏi

nhưng cảm thấy hỏi ra rất tự nhiên.

Từ Lai hơi bị bất ngờ quay sang nhìn Cận Thời Xuyên, đầu gật gù:

“Ổn, anh thì sao?”

“Tạm.” Cận Thời Xuyên đáp đại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.