THỜI GIAN NHƯ HẸN - Trang 742

Dương Dương vẫn luôn cảm thấy tự trách, mặc dù cậu ta không nói gì

cả nhưng ai tinh ý thì đều thấy cả.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào cậu ta cũng đi chăm Tiểu Hổ,

con người cũng ít nói đi hẳn.

“Ông đi nghỉ đi, để tôi nói chuyện với cậu ta.” Cận Thời Xuyên nói

xong liền đi qua đó.

Dương Dương đã chạy được mười vòng nhưng vẫn chưa định dừng.

Cận Thời Xuyên gọi: “Dương Dương, lại đây.”

“Rõ.” Dương Dương ngừng chạy, đi đến trước mặt Cận Thời Xuyên,

“Đội trưởng Cận có dặn dò gì ạ?”

Cận Thời Xuyên phẩy tay: “Tâm sự một chút.”

Sau đó hai người đi dạo trên sân tập.

“Tiểu Hổ phải xuất ngũ sớm, cậu biết rồi chứ?”

“Vâng ạ.” Dương Dương đã biết chuyện này đã chắc chắn rồi nên mới

cảm thấy rất khó chịu.

Cận Thời Xuyên nói: “Trước kia tôi có huấn luyện một con giống

Bình An y như đúc, tính cách cũng y vậy, tên nó là Truy Phong.”

“Tôi từng nghe chị dâu nhắc đến rồi.”

“Chuyện hồi đó cũng không khác chuyện của cậu bây giờ lắm. Hồi ấy

tôi quá ham việc, Truy Phong vì cứu tôi nên mới hy sinh.” Cận Thời Xuyên
nhìn Dương Dương, tiếp tục, “Mấy năm sau đó, tôi hoàn toàn không động
đến chó cứu hộ. Cho đến khi chị dâu cậu xuất hiện, Bình An xuất hiện, cho
đến khi trung đoàn trưởng muốn tôi gây dựng đội chó tìm kiếm cứu hộ, dần
dần tôi đã suy nghĩ lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.