Nói thật, điều kiện của bản hợp đồng nằm ngoài dự đoán của Lâm Thiển
nhưng cũng không khó hiểu. Mọi người đều nói ông chủ Minh Đức rất
thanh cao, không chịu bán bản quyền sáng chế vật liệu. Lần này Lệ Trí
Thành có thể thuyết phục ông ta, Lâm Thiển biết nhất định có nội tình. Cái
giá của nội tình này tương đối đắt đỏ, vậy mà Lệ Trí Thành cũng đành lòng
chấp nhận.
Hợp đồng quy định, trong ba năm tới, Minh Đức cho Ái Đạt độc quyền
sử dụng hai loại vật liệu kỹ thuật cao do họ tự sáng chế. Ngoài ra, từ nay về
sau, Ái Đạt được ưu tiên sử dụng vật liệu mới của Minh Đức. Nếu đơn
phương hủy hợp đồng, hai bên sẽ phải bồi thường gấp ba lần giá trị đơn
hàng.
Điều kiện này đã loại trừ nỗi lo trong lòng Lâm Thiển. Bởi vì đối với
ngành sản xuất túi xách, giá thành vật liệu chiếm tỷ lệ lớn. Khó khăn lắm
Lệ Trí Thành mới tìm được loại vật liệu chất lượng tốt, giá cả hợp lý.
Một khi Ái Đạt tung ra sản phẩm mới, chắc chắn Tân Bảo Thụy cũng sẽ
đưa ra sản phẩm cùng loại để cạnh tranh. Chỉ cần Ái Đạt nắm chắc khâu vật
liệu, trong thời gian ngắn Tân Bảo Thụy muốn tìm loại vật liệu chất lượng
cao, giá cả phải chăng tương ứng cũng không phải việc dễ dàng.
Được cái nọ mất cái kia, để giành được quyền sử dụng độc quyền vật
liệu, từ nay về sau, mọi hoạt động tiếp thị, quảng bá, tiêu thụ nhãn hiệu Aito
đều phải đồng thời tuyên truyền nhãn hiệu Mind (Minh Đức). Mọi quảng
cáo trên truyền hình và báo chí đều phải xuất hiện tên Mind. Nói một cách
khác. Aito và Minh Đức cùng được tung ra thị trường với tư cách hai nhãn
hiệu có tầm quan trọng như nhau.
Với điều khoản này, Ái Đạt phải bỏ ra tinh lực và tiền bạc rất lớn. Chỉ
tính riêng quảng cáo trên truyền hình, một giây ở đài Trung Ương cũng lên