Lâm Thiển lặng lẽ khuấy cốc cà phê: “Bên trái cổ anh cũng có…”
Khóe mắt Lệ Trí Thành vụt qua ý cười: “Ừ.”
Lâm Thiển hơi bối rối, “ừ” gì mà “ừ”, anh lại giả heo ăn thịt hổ, đáng
ghét quá.
Đợi anh lau xong, Lâm Thiển hỏi: “Tuy thỏa thuận bồi thường gấp ba
lần, nhưng liệu Uông tổng của Minh Đức có phản bội chúng ta không?”
Lệ Trí Thành đáp ngắn gọn: “Không bao giờ.”
Dù chẳng biết Lệ Trí Thành lấy sự tự tin ở đâu ra nhưng một khi nói vậy,
chứng tỏ anh đã nắm chắc, Lâm Thiển cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Xưởng vật liệu Minh Đức nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh là rừng
cây xanh mướt, bên cạnh là mấy công ty giống cây nông nghiệp sinh thái.
Từ điều này có thể nhận ra, ông chủ họ Uông thích cuộc sống êm đềm thoát
tục.
Lệ Trí Thành được thư ký đưa vào phòng, trò chuyện riêng với Uông
tổng. Lâm Thiển và Tưởng Viên đợi ở phòng tiếp khách bên ngoài.
Lâm Thiển đoán, trị giá của nhà xưởng này khoảng mấy chục triệu, giá
trị bằng sáng chế tính riêng. Bây giờ liên kết với Ái Đạt, cũng coi như cả
hai bên đều đạt được thứ mình cần.
Hơn một tiếng sau, cửa phòng hội nghị mở toang, Lệ Trí Thành và một
người đàn ông gầy gò ngoài năm mươi tuổi đi ra ngoài.
Lâm Thiển và Tưởng Viên mỉm cười đứng dậy, lặng lẽ quan sát đối
phương.