Anh mạnh, tôi cũng chẳng yếu. Anh là đối thủ duy nhất mà tôi coi trọng.
Từ nay về sau, nếu chúng ta tiếp tục đấu một mất một còn, tôi và anh ta đều
bị tổn thương nguyên khí, sẽ chẳng có lợi cho ai.
Nếu có cơ hội trở thành đồng minh, về lâu về dài, nhất định đây sẽ là sự
lựa chọn tốt nhất cho cả hai bên, cũng tốt cho sự phát triển của cả ngành
nghề.
Hai người đạt được thỏa thuận ngầm này, cuộc gặp hôm nay đã rất có giá
trị. Còn việc hợp tác cụ thể, cần phải xem sau này có duyên hay không.
Ninh Duy Khải không thể không thừa nhận, Lệ Trí Thành thông minh và
có tham vọng hơn anh ta tưởng.
Lệ Trí Thành tiễn Ninh Duy Khải ra cửa phòng VIP. Đợi anh ta đi rồi, anh
liền đẩy cửa bước vào gian bên cạnh.
Lâm Thiển đang ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, dõi mắt ra xa. Thấy anh
đi vào, cô cười híp mắt hỏi anh: “Tình hình thế nào rồi?”
“Không tồi.” Anh đáp.
Lâm Thiển hơi bất ngờ, nhưng cô lập tức thông suốt vấn đề.
Người có thể khiến Lệ Trí Thành cảm thấy “trò chuyện không tồi”, ngoài
Khang tổng của Minh Thịnh, Uông Thái Thức, Lâm Mạc Thần, bây giờ lại
thêm đối thủ Ninh Duy Khải.
Lâm Thiển hiểu rõ, việc Lệ Trí Thành định bắt tay với Ninh Duy Khải
trong tương lai thật ra là các bên cùng có lợi, nhưng cô vẫn không nhịn
được, nói xấu đối phương: “Ninh Duy Khải không đơn giản đâu.”
Lệ Trí Thành bình thản trả lời: “Lẽ nào anh là người đơn giản hay sao?”