THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 285

khẳng định sẽ không thích học nhảy trong đại sảnh, có lẽ chỉ dám tìm chỗ
nào yên ắng, vắng vẻ mà học, không ngờ anh Lí lại làm long trọng thế này,
còn ngừng kinh doanh một đêm.

Đến khi nhìn thấy Tiểu Ba mặc bộ âu phục màu đen, tôi mới biết người

long trọng không chỉ có mình anh Lí. Tôi bỗng thấy lo lắng, Tiểu Ba cười
nói: “Quần áo và giày của em đều để ở văn phòng anh Lí, anh chờ em ở
ngoài.”

Anh Lí cũng cười: “Kì Kì muốn trưởng thành rồi.”

Tuy Ô Tặc kềm chế được cái miệng thối của mình, nhưng cũng không

ngừng cười cợt nháy mắt với tôi.

Tôi bị bọn họ cười đến xấu hổ, chữa ngượng: “Các anh mà cười nữa thì

em không nhảy.”

Tay trái anh Lí ôm Tiểu Ba, tay phải ôm Ô Tặc, đi ra ngoài, “Da mặt

cũng mỏng đi rồi, có chút nữ tính đấy, cuối cùng cũng không học theo bọn
anh đến nỗi biến thành tomboy.”

Tôi phụng phịu đi vào văn phòng anh ấy, váy và giày đều đặt trên sofa.

Tôi mặc váy, đeo giày vào, đứng trước gương xoay trái xoay phải, nghĩ đến
cô gái xinh đẹp bên cạnh Trương Tuấn, lại chán nản thở dài, dù sao cũng là
con khỉ, có mặc áo choàng vào cũng không thể biến thành thái tử.

Đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

“Ai vậy?”

“Ông chủ để chị giúp em chải tóc.”

Tôi mở cửa, một chị cầm theo chiếc hộp nhựa to.

Tôi để chị vào, chị hỏi tôi: “Em muốn để tóc thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.