THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 310

Trường đang trong kỳ nghỉ, bây giờ mới bảy giờ sáng, tôi cho rằng bên

cạnh hồ chỉ có mình và Tiểu Ba, nên cũng không phải cố kỵ điều gì, thoải
mái bộc lộ bản chất. Thật không ngờ Trần Kính đang ngồi ở bụi hoa bên
kia vẽ tranh, chắc đã nhìn đủ trò nực cười tôi vừa làm, mặt cậu ấy vừa kinh
ngạc vừa khiếp sợ, làm nghiêng cả giá vẽ, vì cứu tranh mà người bị ngã
đau.

Tôi vô cùng xấu hổ, thật muốn tìm cái lỗ nứt nào để chui xuống, nhưng,

tôi là ai nào? Đã sớm bị thầy chậu châu báu huấn luyện rồi, da mặt cực kỳ
dày. Không có gì phải xấu hổi hết, mà tôi còn lớn tiếng dọa người, đi đến
chỗ đó giáo huấn Trần Kính, “Sao cậu lại trốn ở đây nhìn lén hả?”

“Sáu giờ tớ đã đến đây rồi, còn đến trước cậu đấy, nếu coi là nhìn lén thì

chính cậu mới là đứa nhìn lén, đúng không?” Trần Kinh đứng lên, nâng bản
vẽ, vẫn đang cười cười, bản vẽ đã bị dính bẩn sương ở ven hồ sen, dù cậu
ấy mới phác họa thôi, nhưng còn sinh động hơn bức tranh màu mè của tôi
nhiều.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh đó, không khỏi cảm thán, thiên tài

đúng là thiên tài, ngay cả vẽ tranh cũng thắng người ta một bậc.

Khi cậu nhặt bút vẽ, tôi mới phát hiện dưới chân mình có một chiếc bút

vẽ, nó đã bị tôi giẫm vỡ. Cậu cười nói: “Không sao, tớ có nhiều lắm.”

Tôi trừng mắt liếc cậu ấy một cái rồi xoay người bước đi.

Đi vào đình, thấy Tiểu Ba vẫn ung dung, yên lặng ngâm nga bài tiếng

Anh, ngay cả tư thế cũng chưa thay đổi một xíu, còn sách thì đã dở sang
trang khác.

Tôi thật phục anh ấy, thất bại ngồi lại trên tảng đá, cầm lấy bút vẽ, ngẩn

người nhìn chằm chằm vào những bông sen trong hồ nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.