Cậu ấy đi được vài bước, xoay người lại nhìn tôi, nói: “Kì Kì, tớ sẽ nhớ
kỹ chuyện đã đồng ý với cậu, cậu cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, nhớ
kỹ, phải học thật giỏi.” Sau khi nói xong, cậu ấy kiên quyết bước đi.
Thân ảnh của Hiểu Phỉ càng ngày càng đi xa giữa cơn gió lạnh, tôi nhìn
bóng dáng cậu ấy, tuy lòng nặng trĩu nhưng lại dần dần nảy sinh hy vọng.
Bởi vì, cậu ấy làm tôi cảm thấy tất cả mọi u ám này rồi sẽ có ngày tán đi,
chúng tôi vẫn có thể ngồi trước bếp than, ăn thịt dê nướng, uống trà; chúng
tôi vẫn có thể lười nhác nằm trên sofa, nói chuyện phiếm, sơn móng tay,
bàn tán những kiểu tóc trên tờ tạp chí
Có điều, tôi không thể ngờ rằng, đây lại là lần cuối cùng tôi gặp Hiểu
Phỉ.
(Tiểu Dương: )
Vài ngày sau, tin tức Hiểu Phỉ không để lại lời nào, rời nhà trốn đi được
truyền ra ngoài.
Bố mẹ cậu ấy từng hận cậu ấy làm mình phải xấu hổ, có lẽ còn mong
mình không sinh ra cậu ấy, nhưng đến khi Hiểu Phỉ biến mất theo mong
muốn của họ, họ lại điên cuồng đi tìm con, nhưng không có tin tức gì về
cậu ấy, có người nói nhìn thấy cậu ấy đi mua vé tàu hỏa đến Quảng Châu,
có người nói cậu ấy đi mua vé tàu hỏa đến Bắc Kinh.
Vì tôi bán xe đạp đi nên bố mẹ hỏi tôi, tôi đã rất mệt mỏi, không muốn
bịa ra lời nói dối, dứt khoát nói thật với họ. Không ngờ họ lại không hề tức
giận, thậm chí bố tôi còn nhờ người bạn làm việc ở đường sắt giúp tìm
Hiểu Phỉ.
Lòng tôi bắt đầu cảm thấy áy náy, bởi vì trong khoảng thời gian này, tôi
luôn lạnh nhạt với họ, họ có vẻ rất tiều tụy.