THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 411

vận động, chuẩn bị! Một hai ba bốn năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn năm
sáu bảy tám…”

Nhạc điệu rất quen thuộc, mỗi người mỗi ngày đều phải làm, mọi người

nghe choáng váng, tưởng rằng bên trong sân khấu có gì đó trục trặc, quấy
rầy chúng tôi biểu diễn.Sau đó lại thấy chúng tôi chạy hoảng loạn, vừa chạy
vừa ồn ào: “Hiệu trưởng đến, hiệu trưởng đến, chạy nhanh! Chạy nhanh!”

Chúng tôi cởi quần áo, ném mũ, đúng là một đám học sinh đang nổi loạn,

bị thầy hiệu trưởng “sờ gáy”, đến khi chúng tôi xiêu vẹo “giả nai” xong, lại
bắt đầu tập bài thể dục trên đài, một thầy đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai
xám, lưng cong cong, chắp tay sau lưng, bước nhanh lên đài. Đó chính là
dáng vẻ mà không học sinh nào của trường không biết, dáng vẻ của thầy
hiệu trưởng.

Dưới đài lại bắt đầu cười vang, thầy hiệu trưởng ngồi trên bàn giám

khảo, cũng tháo kính ra cười to, lúc tổng duyệt tiết mục, vì tiết kiệm thời
gian, chúng tôi chỉ diễn một phần ba tiết mục, màn hay nhất ở đoạn cuối
này, thầy hoàn toàn không biết.

Theo tiếng nhạc của bài thể dục, chúng tôi vẫy tay tạm biệt mọi người, đi

xuống đài theo thứ tự, “thầy hiệu trưởng” là người đi sau cùng, mới đi được
vào bước, lại đột nhiên quay người lại, răn dạy đám học sinh dưới đài:
“Cười! Cười cái gì mà cười? Không được cười! Phải nghiêm túc! Nghiêm
túc!”

Giọng Tứ Xuyên nói tiếng phổ thông, cậu ta nói hai chữ “Nghiêm túc”

rất giống thầy hiệu trưởng, mọi người đều cười khúc khích, cậu lập tức
chạy vào sau khán đài cùng chúng tôi.

Ngoài hội trường con đang cười, chúng tôi đứng sau màn cũng cười,

người sắm vai thầy hiệu trưởng nói giọng Tứ Xuyên là Ngô Vũ, cười hì hì
nói: “Không biết thầy ấy sẽ xử lý chúng ta thế nào đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.