THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 416

còn dày, nên vẻ mặt tôi vẫn vô cùng trấn tĩnh, Quan Hà thì chưa từng gặp
phải chuyện xấu hổ như vậy, mặt đỏ lên, ngại ngùng đến mức dường như
cô ấy sắp ném cái đàn đi rồi trốn xuống đài.

Đột nhiên, Trương Tuấn đứng lên từ khu giữa lớp 9-7, hét lớn: “Ầm ĩ cái

gì? Không thích nghe thì cút đi!”

Đám ma vương lớp 9-7 nhanh chóng im lặng, bọn họ chẳng sợ giáo viên,

nhưng lại rất sợ Trương Tuấn.

Trong hội trường trở nên yên tĩnh lạ thường, tôi không thể nói rõ cảm

giác trong lòng mình lúc bấy giờ, chuyện rối rắm vừa nãy Trương Tuấn
thấy tôi như một đứa ngốc, nhưng cậu lại giúp tôi gỡ rối.

Tôi hít sâu một hơi, khôi phục một chút tâm tình, nhìn Quan Hà gật đầu,

ý bảo cô ấy bắt đầu kéo đàn nhị, mới đầu Quan Hà còn kéo sai vào âm, dần
dần cũng kéo đúng nhạc, tôi cũng hát một lần nữa, tiếng hát không to,
nhưng câu chữ cũng rất rõ ràng:

“Lại thấy khói bếp bốc lên

Hoàng hôn bao bọc cả vùng đất

Muốn hỏi khói bếp rằng

Bạn muốn đi đâu

Trời chiều có thơ tình

Hoàng hôn có họa ý

Thơ tình họa ý mặc dù thơ mộng

Nhưng trong lòng tôi chỉ có bạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.