THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 497

Kinh, nhưng cậu lại không làm vậy, lựa chọn tham gia cuộc thi vào đại học,
ai cũng không biết cậu nghĩ gì, trong mắt mọi người cậu đã thành thiên tài
có chút giống quái vật.

Tôi muốn tìm cậu tâm sự khốn cảnh của mình, nhưng lại hơi ngại, năm

đó đùa nghịch nhiều quá, đi qua người cậu, cũng không chào hỏi, bây giờ
phải nhận hậu quả xấu. Vừa chuyển mạch suy nghĩ, lại muốn, bỏ đi! Cùng
lắm là mặt nóng đối mặt lạnh thôi, có cái gì phải sợ chứ?

“Trần Kính.”

Cậu ấy quay đầu, thấy là tôi, có chút

Tôi đi đến trước mặt cậu, thấy mình thấp hơn cậu hẳn một cái đầu,

thoáng cái mà cậu đã cao lớn như vậy rồi.

Tôi lắp bắp nói: “Tớ muốn hỏi cậu một việc, được không?”

Cậu đúng là tốt bụng, không có một chút kiêu hãnh nào, cười nói: “Cứ

nói đi.”

Tôi yên lòng: “Tiếng Anh và ngữ văn của tớ không tốt, có cách nào để

cải thiện không?”

“Ngữ văn của cậu không tốt?” Cậu thật ngạc nhiên.

“Ừ.”

“Cậu về xem thêm bài kiểm tra của các bạn khác, phân tích so sánh với

bài kiểm tra của mình, nhìn xem chênh lệch lớn nhất là ở đâu, muốn giải
quyết vấn đề, trước hết phải chẩn đoán vấn đề.”

“Tớ đã phân tích rồi, chủ yếu là viết văn không tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.