THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 499

Tôi hơi bối rối: “Đúng vậy, tớ biết gốc rễ của mình quá kém, mà người tớ

muốn đuổi theo toàn là những học sinh ưu tú của thành phố, mỗi ngày tớ nỗ
lực học tập, người ta cũng đang nỗ lực học tập; mỗi ngày tớ tiến bộ, người
ta cũng đang tiến bộ, vì vậy tớ càng cần phải biết được phương pháp học
tập thích hợp nhất với mình, khoảng cách thi vào đại học, đã qua đi nửa học
kỳ rồi, tớ không còn thời gian và sức lực để lãng phí nữa.”

Trần Kính thấy tôi nghiêm túc như vậy, rất ngạc nhiên, lướt nhìn tôi một

cái, cúi đầu nghĩ.

Đã đi đến khu nhà của khối 12, cậu đứng gần cái đình có mái lục giác:

“Tình huống của tớ và cậu không giống nhau, lúc tớ còn nhỏ, bố tớ đã dạy
tớ những bài hát thiếu nhi tiếng Anh, khi tớ bắt đầu đi học, vốn từ tiếng
Anh đã là hơn một nghìn từ, mà cậu là lần đầu mới tiếp xúc tiếng Anh, ban
đầu lại không chăm chỉ học, phương pháp ngôn ngữ phải tích lũy của tớ
hoàn toàn không thích hợp với cậu, cậu phải tự tìm ra phương pháp học tập
thích hợp cho mình. Có điều, tớ nghĩ đầu tiên cậu phải có được vốn từ vựng
nhất định, giống như trước khi học ngữ văn phải nhận biết mặt chữ vậy,
chuyện này hoàn toàn không liên quan đến người thông minh hay người
ngốc, mà cần nhờ vào khổ công rèn luyện.”

“Ừm, cảm ơn cậu nhé.”

“Không cần, quý ở kiên trì, hy vọng một năm sau, cậu còn có thể có

quyết tâm của ngày hôm nay.” Cậu dừng lại, rất sâu sắc nói, “Trường trung
học phổ thông này có ba khu nhà dạy học, mỗi ngày đều có rất nhiều người
đang hạ quyết tâm chăm chỉ học tập, cũng mỗi ngày đều có người không
làm được. Hạ quyết tâm là một chuyện rất dễ dàng, kiên trì lại là chuyện
khó nhất.”

Tôi mỉm cười: “Chuyện gì tớ đã quyết định, nhất định sẽ kiên trì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.