Có lẽ đây là lần đầu tiên Triệu Miêu Miêu được các bạn cười và nhìn về
phía mình, cô ấy cúi đầu, nói nhỏ: “Nhà tớ bán vải trắng rẻ hơn những cửa
hàng khác.”
Thầy chủ nhiệm và Thẩm Viễn Triết hai miệng một lời: “Tốt quá!”
Đồng phục giải quyết, còn bộ râu trắng thì sao?
Mã Đề cười nói: “Nhà tớ có một cây phất trần trắng, tớ thấy nó cũng rất
giống bộ râu, chúng ta cắt tỉa nó thành bộ râu rồi nghĩ cách gián lên mặt là
được.” (cây phất trần là cái cây mà những ông tiên hay cầm đó. Cậu này là
Mã Đề, không phải Mã Lực, Mã Đề nghĩa là móng ngựa ^^.)
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Thẩm Viễn Triết nói: “Cứ như vậy nhé.
Đây là hai tiết mục đầu tiên của lớp mình, ai có sức góp sức, ai có tài năng
thì cống hiến tài năng, mọi người cùng góp ý tưởng, có thể nói cho tớ và La
Kì Kì biết. Chúng ta cũng không quá hy vọng giành giải thưởng, chỉ cần cả
lớp ta cố gắng, làm hết sức mình là được.”
Con trai vỗ tay nhiệt liệt, lên tinh thần tập thể, thầy chủ nhiệm cười
không nói, cũng không phản đối điều gì, tôi bắt đầu cảm thấy thầy giáo thư
sinh nho nhã này thật ra cũng rất thú vị.
Sau buổi họp lớp, tôi đeo cặp sách ra khỏi lớp học, Thẩm Viễn Triết đuổi
theo tôi: “Thật cảm ơn cậu, nhờ ý tưởng của cậu mà tớ mới biết biểu diễn
không nhất thiếu cứ phải ca hát hay nhảy múa mới là tốt. Tiết mục của
chúng ta cả lớp có thể tham gia, thật sự rất có ý nghĩa.”
Tôi cảm thấy hơi buồn, những hiểu biết của tôi về cách biểu diễn và
trang phục đều đến từ Lâm Lam, sáng ý đến từ Tống Thần, lúc ấy, tuy mình
đang ở đó, nhưng không hề để tâm, hôm nay, mới phát hiện hóa ra họ đều
để lại dấu ấn trong cuộc đời tôi.