Lâm Y Nhiên đi ra, ngồi vào bên cạnh tôi, cúi đầu nói: “Kì Kì, tớ muốn
nói mấy câu với cậu, hy vọng cậu đừng để ý.”
“Tớ hẹp hòi như vậy sao?”
“Cậu không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng chính vì không phải
người lòng dạ hẹp hòi, nên tớ mới không thể hiểu vì sao vừa nãy cậu lại
làm vậy với Trương Tuấn. Tớ thấy cậu như bây giờ là không tốt, cơ hội mọi
người đi cùng nhau thế này rất quý giá, phải tận dụng chơi thật tốt với
nhau, nhưng vì cậu và Trương Tuấn, làm cho chúng tớ đều lo lắng xấu hổ,
cũng không dám nói nhiều lời. Vừa rồi Trương Tuấn thêm trà cho cậu, sao
cậu lại từ chối? Cho dù bình thường có mâu thuẫn, Trương Tuấn nói vài
câu không dễ nghe, nhưng tính cậu vốn thoải mái mà, Mã Lực cười nhạo
cậu, cậu cũng đâu có tức giận; Dương Quân luôn trêu chọc cậu, cậu cũng
không ngại, tại sao cậu lại để ý Trương Tuấn?”
Tôi cúi đầu suy nghĩ: “Tớ biết rồi, cảm ơn cậu, tớ không nên để vì mình
mà ảnh hưởng đến mọi người.”
Lâm Y Nhiên vẫn rất lo lắng: “Cậu không vui sao?”
“Không phải, tớ biết cậu quan tâm đến tớ, hy vọng mọi người đều không
ghét tớ, nên mới nói những lời này.”
Lâm Y Nhiên bình thường trở lại, cười nói: “Tớ biết cậu ăn chưa no, vừa
rồi tớ đã bảo người bán gói lại mấy cái bánh bao.”
“Cảm ơn.”
Lâm Y Nhiên cười tủm tỉm lắc đầu, Thẩm Viễn Triết cũng có suy nghĩ
nhìn tôi.
Về đến chỗ nghỉ, mới hơn bảy giờ, có người đang chơi bóng rổ, có người
đánh bài, có người xem tivi. Tôi ngồi một mình trong phòng, quyết định đi