THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 572

không thoải mái trước đây, giữa chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì, ai
làm việc của người ấy.”

Cậu nhìn tôi chằm chằm, trong ngực đang kịch liệt phập phồng, tựa như

bên trong có cái gì sẽ giãy khỏi trói buộc mà nhảy ra, nhưng chỉ chốc lát
sau, cậu bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Tớ muốn đi chơi bóng.” Nói xong,
lập tức chạy hướng về phía sân bóng.

Tôi thở mạnh ra hơi thở cưỡng chế trong lồng ngực, lập tức xoay người

đi theo hướng ngược lại, sợ mình chậm chỉ một ước thôi, mình sẽ liền hối
hận.

Buổi tối, tôi lại mất ngủ, biết bao cảm xúc giãy giụa trong lòng, lúc thì lý

trí chiếm thế thượng phong, khẳng định quyết định của của mình là chính
xác, lúc lại là cảm tình chiếm thế thượng phong, chế nhạo bản thân tự mình
chuốc lấy cực khổ, sao phải thế chứ?

Tuy nhiên, bây giờ nghĩ thế nào cũng không quan trọng nữa, vì người

kiêu ngạo như Trương Tuấn, chỉ biết lựa chọn lập tức xoay người rời đi.

Nửa đêm, trời bắt đầu mưa to, tiếng sấm sét ầm vang, hạt mưa lộp độp gõ

vào cửa sổ, tôi vừa thấy buồn ngủ một chút, lập tức lại bay biến hết, chỉ có
thể nằm nghe mưa gió, lòng mềm yếu rối bời.

Sáng sớm rời giường, tôi thấy hơi chóng mặt, nghĩ phải đối mặt với

Trương Tuấn, đột nhiên cảm thấy thật yếu đuối.

Rửa mặt xong, đi ăn sáng cùng Lâm Y Nhiên, đến căng tin, vừa muốn đi

lấy cơm, đã có người gọi tôi: “La Kì Kì.”

Là giọng của Trương Tuấn, tôi hóa đá ba giây sau mới có thể quay đầu

lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.