THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 577

“Đi thôi, đừng có được lợi còn khoe mã!” Miệng tôi mắng, nhưng trong

lòng lại ấm áp vui vẻ dào dạt, không nhịn được cười thoải mái.

Trương Tuấn thấy tôi cười, cậu cũng luôn cười.

Bốn người chúng nói nói cười cười, đi một lát nghỉ một lát, thế nên trở

thành “cái đuôi” chính hiệu.

Khi quay lại điểm xuất phát, Trương Tuấn nổi tính hoang dã, không

muốn đi dạo như trước nữa, đề nghị chúng tôi nhảy ra ngoài Trường Thành,
đi con đường bên dưới.

Lâm Y Nhiên hơi sợ, tôi nỗ lực kích động cô ấy: “Tớ kém thể dục nhất

lớp mà còn đi được, cậu nhất định sẽ đi được, nếu cậu gặp phải dã thú, tớ
cam đoan sẽ dùng hơi thở cuối cùng để bảo vệ cậu.”

Lâm Y Nhiên vẫn do dự, trưng cầu nhìn Thẩm Viễn Triết, hiển nhiên ý

kiến của Thẩm Viễn Triết có tác dụng mạnh nhất, Thẩm Viễn Triết nói:
“Chúng ta vẫn không…”

Tôi lập tức nịnh nọt năn nỉ: “Đi đường giống nhau thật sự chẳng có ý

nghĩa gì, tớ biết cậu vẫn luôn giúp tớ mà, đi nhé!”

Thẩm Viễn Triết không trả lời ngay, ánh mắt cậu giấu sau mắt kính, ánh

mặt trời chiếu rọi xuống, sương mù đọng mờ mờ trên kính, không thấy rõ
biểu tình trong mắt cậu.

Cậu ấy nói: “Được rồi, chúng ta làm trái kỷ luật một lần vậy, chỉ một lần

này thôi, nhưng trước tiên chúng ta phải nói rõ bị cô Hình và thầy Vương
phát hiện, thì sẽ nói tất cả đều là chủ ý của tớ và Trương Tuấn, hai người
các cậu bị ép.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.