THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 579

Trương Tuấn đứng dưới gốc cây gọi tôi, tôi quay đầu, cậu mỉm cười nói:

“Lại đây.”

Tôi cười đi đến đó, đột nhiên cậu đạp mạnh vào thân cây, rồi chạy nhanh

ra sau, thân cây lay động, những giọt nước đọng trên lá cây đều chảy
xuống, phảng phất giống một trận mưa nhỏ.

“A!” Tôi kêu lên, sợ hãi trốn, tí nữa thì trượt chân. Trương Tuấn nhân cơ

hội cầm tay tôi, tôi vừa đánh cậu ấy vừa cười ha ha, “Mũ với quần áo của
tớ đều ướt hết rồi, cậu bảo phải làm sao bây giờ?”

Trương Tuấn không nói gì, cười nắm tay tôi đi xuống núi, tôi muốn vùng

tay ra, cậu lại không chịu buông, lúc đầu, tôi còn nghĩ cậu không hiểu ý
mình: “Không cần giúp, tớ có thể tự đi được.”

Cậu làm như không nghe thấy gì, nhếch môi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt

chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, đến khi tôi dùng sức rút tay ra, cậu lại
càng nắm chặt hơn, rốt cuộc tôi cũng muộn màng hiểu ra, đây không phải
bạn bè giúp đỡ nhau.

Tim tôi bắt đầu đập thình thịch kinh hoảng, nhưng lại có cảm giác ngọt

ngào bối rối, muốn nhìn cậu ấy, lại không dám nhìn, trong thân thể giống
như có vô số hương vị của sô cô la rượu chảy qua, làm cho tôi trở nên
choáng váng mơ hồ, cái gì cũng quên, chỉ biết đi theo cậu ấy, cho dù cậu ấy
dẫn tôi nhảy xuống vách núi đen, chỉ sợ tôi cũng nhảy theo cậu ấy.

Có lẽ, động tác của tôi vô hình trung đã tiết lộ hết tâm ý của tôi, vẻ mặt

của Trương Tuấn không hề nghiêm túc lo lắng nữa, lông mày và khóe mắt
đều lộ ra ý cười.

Cậu đột nhiên nói: “Ngày đó lúc xem bói, Hoàng Vi bảo tớ nói tên bốn

nữ sinh, thật ra tớ thầm nghĩ nói tên cậu, nhưng lại không nói nên lời, tớ đã
nghĩ trước tiên nói tên Lâm Y Nhiên, sau đó nói tên cậu, như vậy sẽ có vẻ
tự nhiên một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.