THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 578

Tôi cười ha ha, lập tức túm Lâm Y Nhiên đi tìm chỗ xuống.

Đi ở ngoài, phong cảnh rất khác với đi trên Trường Thành.

Trước cảnh thiên nhiên hoang dã, rất nhanh Lâm Y Nhiên đã quên hết lo

lắng sợ hãi, vừa nhìn thấy khóm hoa dại nào đẹp, liền chụp ảnh; vừa nhìn
thấy gốc cây nào cao to, là muốn cho nó vào bức ảnh của mình ngay. Chơi
còn hăng say hơn cả tôi.

Khi Thẩm Viễn Triết chụp ảnh cho Lâm Y Nhiên, Trương Tuấn hỏi tôi

muốn chụp không, tôi cười lắc đầu, cậu ấy cũng hiểu vì sao tôi lại không
muốn chụp ảnh, muốn nói cái gì đó, tôi lại lập tức chạy đi.

Đêm qua trời mưa, đường có rất nhiều chỗ trơn, Lâm Y Nhiên đi chao

đảo không vững, Thẩm Viễn Triết vốn tốt bụng liền giúp cô ấy, đến chỗ nào
khó đi, cậu luôn đỡ tay cô ấy.

Trương Tuấn vài lần giơ tay muốn đỡ tôi, đều bị tôi từ chối, tôi một mình

sôi nổi, xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi. Đi đường hoang dã thế này, chính là
muốn có mạo hiểm và kích thích, nếu không có chút mạo hiểm kích thích
ấy, vậy tất cả thú vị sẽ mất đi hết.

Bốn người chúng tôi leo trèo trên đường rừng hoang dã, rốt cuộc cũng

sắp đến chân núi. Lâm Y Nhiên nhờ Thẩm Viễn Triết chụp cho mình mấy
bức ảnh lưu niệm, hai người vẫn chuyên chú chọn các góc độ để chụp.

Tôi đứng ở chân núi ngẩng đầu nhìn lên cao, đồi núi san sát, nhấp nhô vô

tận, khí thế bao la hùng vĩ, làm cho lòng người ta tự nhiên nổi lên một cảm
giác hào khí kích động, cảm giác như vậy có đọc nhiều sách vở cũng không
thể thực sự hiểu rõ.

Tôi cúi người, nhặt hai quả thông đẹp nhất từ dưới đất, bỏ vào túi.

“La Kì Kì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.