THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 59

có một người vượt qua tôi từ phía sau, nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy về phía
trước.

Tôi kinh ngạc một chút, thấy rõ ràng đó là Trương Tuấn, muốn há mồm

nói chuyện, nhưng khi hé miệng ra thì gió lạnh mang theo mưa đá lập tức
tiến vào miệng, không nói được gì mà ngược lại còn bị ăn một miếng băng.
Cậu ấy vừa chạy vừa mím chặt môi, hiển nhiên đây là nguyên nhân cậu ấy
không nói lời nào.

Cậu ấy cao hơn tôi nhiều hơn một cái đầu, sức lại mạnh hơn tôi rất nhiều,

tôi chỉ cảm thấy áp lực trên người mình đã được buông lỏng, gió trong trời
đất tựa như cũng nhỏ đi nhiều. Cậu ấy kéo tôi đối mặt với cuồng phong,
chạy trong mưa đá, tôi cũng không biết vì sao, tâm tình đột nhiên thấy tươi
sáng, tựa như mỗi bước đều tràn đầy năng lượng, mưa đá nện trên mặt
không đau một chút nào.

Đến cổng trường, cậu ấy tự nhiên buông tay tôi ra, cười chỉa chỉa hướng

lớp học, ý bảo tôi vào lớp trước.

Dựa theo quy luật trừng phạt, lực chú ý của giáo viên sẽ tập trung nhiều

trên bạn học sinh nào đến muộn nhất, cậu ấy để tôi đi trước, tương đương
với chuyện đem toàn bộ sự trừng phạt đều đổ lên người mình. Đột nhiên,
không vì nguyên nhân gì, tôi cảm thấy trái tim mình đập mạnh hơn, mặt
nóng lên, vội vàng cúi đầu, liều mạng chạy về hướng lớp học. Thực may
mắn, bởi vì mưa đá nên cờ đỏ đã về lớp truy bài rồi, chúng tôi đi muộn
cũng không bị trường bắt được, vi phạm nội quy lần này, chính là bị giáo
viên đến lớp sớm bắt được

Giáo viên ngữ văn đang phê bình tôi, thì Trương Tuấn lại lười biếng

đứng ở cửa nói “Báo cáo”. Quả nhiên, giáo viên ngữ văn nhanh chóng nói
tôi hai câu rồi để tôi ngồi xuống, đi đến cửa lớp học răn dạy hành vi của
Trương Tuấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.