THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 724

“Cô Triệu thật ngốc, không hiểu rằng người biết trộm này trộm nọ, chỉ

cần cam đảm cẩn thận, thì có thể mặt đối mặt, không cần cố ý ở lại trong
lớp chờ thời cơ, lại còn lục soát nữa chứ! Nếu thật sự ham muốn cái gì đó,
muốn trộm cũng sẽ trộm cây bút máy quý giá, sao phải trộm một cây bút đã
dùng lâu phá nhiều…” Trong mắt anh có rất nhiều bức xúc, lại không biết
nói thế nào cho tôi hiểu, chỉ có thể nói liên miên những lời này, nói đến nói
đi, đến lúc không thể nói gì nữa, âm thanh đè nén trong c họng.

Trong bóng đêm yên tĩnh, trầm lặng lộ ra bất an khác thường.

“Kì Kì, xin lỗi!” Trương Tuấn cúi đầu, thấp giọng nói, như đang phải

chịu đựng lỗi lầm, tự trách bản thân, ngay cả dũng khí nhìn tôi cũng không
có.

Tôi đột nhiên ngẩng mặt lên, cười với anh: “Thật ra, em đã sớm đoán

được là anh.”

“Hả?” Anh kinh ngạc ngẩng đầu, tự trách và khó chịu nặng nề trong mắt

cũng phai nhạt đi một ít.

“Anh không biết hồi tiểu học mình bị mang tiếng xấu à? Đánh nhau, hút

thuốc, uống rượu, theo đuổi nữ sinh, trộm này nọ…”

Tôi cười hì hì nhìn anh, vừa nói vừa giơ ngón tay ra tính, “Chúng ta

không có giao tình gì, tại sao anh lại đột nhiên đối tốt với em như vậy, chủ
động đưa bài tập cho em chép; lúc đi học muộn, gánh tội thay em; lúc trời
đổ mưa, cố ý lấy lòng em, chờ em tan học về cùng, còn nói cái gì mà phải
bảo vệ em. Hừ! Khi không có chuyện gì tỏ ra ân cần, không phải gian trá
thì cũng là trộm cắp! Anh thật sự cho rằng em là kẻ ngốc à? Không thể nhìn
ra manh mối sao?”

Anh xấu hổ nhìn tôi, tự trách và khó chịu nặng nề trong mắt bắt đầu

chậm rãi tiêu tán: “Hóa ra lúc đó em đã biết? Thật ra rất nhiều lần muốn nói
với em, nhưng lại không thể mở miệng được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.