THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 726

Anh gọi: “Kì Kì.”

Tôi quay đầu nhìn anh, anh nói: “Tuy mọi chuyện đã qua rồi, nhưng anh

vẫn muốn nói, xin lỗi em!”

Tôi cúi đầu, trong mắt có nước mắt, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng,

nói: “Vâng, em biết.”

Tôi chạy lên tầng rất nhanh, vọt tới tầng ba, cũng đã không còn sức nữa.

Trốn ở góc phòng, dựa người vào vách tường hành lang, ngồi trên mặt đất.

Trong bóng đêm, hai tay ôm chặt lấy mình, nước mắt rơi xuống không

tiếng động. Tôi từng nghĩ đó là một khởi đầu vô cùng lãng mạn, thầm nghĩ
rằng anh từng có chút tình cảm quý mến tôi, nhưng không thể ngờ rằng tất
cả chỉ là quan hệ nhân quả.

Ngày hôm sau, Trương Tuấn gọi điện thoại cho tôi, hẹn tôi đi chơi, tôi

nói: “Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, hôm nay em muốn đi tìm Lâm Y Nhiên,
hỏi cô ấy mấy vấn đề.”

Trương Tuấn biết tôi coi chuyện học tập là rất quan trọng, nên không

chút nghi ngờ: “Vậy em đi đi, lúc nào về gọi điện cho anh nhé.” Hơn nữa
còn vô cùng thông cảm nói, “Tuần này nếu em muốn chuyên tâm ôn tập,
chúng mình có thể không gặp nhau, nhưng ngày nào cũng phải gọi điện cho
anh.”

“Được.”

“Học tập đương nhiên quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn,

em đừng để quá mệt mỏi.”

“Ừm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.