Tôi cười hỏi: “Ngày tốt nghiệp tiểu học, có phải anh muốn nói với em
chuyện này không?”
“Đúng vậy!” Anh bắt đầu tin tôi đã sớm biết chuyện, biểu tình trở nên
thoải mái, “Có phải đoán ra là anh làm, nên em mới không để ý đến anh?”
“Đúng vậy! Thế anh cho là còn vì nguyên nhân gì?” Tôi đột nhiên phát
hiện một khi đã bắt đầu nói dối, sẽ như một quả cầu tuyết, càng lăn càng
lớn, bản thân mình hoàn toàn không thể khống chế được.
Anh thở hắt ra, tựa như tảng đá đè nặng trong lòng nhiều năm rốt cuộc
cũng được gỡ bỏ: “Anh nghĩ em ghét bỏ anh, làm bạn với anh thật đáng
xấu hổ, vì thế sau này anh rất không phục Hứa Tiểu Ba, anh ta tốt hơn anh
ở điểm nào, không ngờ… Nhưng mà, em không hề biểu hiện ra chút gì cả,
em biết không?”
“Sao lại không biểu hiện? Anh còn nhớ không? Sau cuộc thi toán, em đột
nhiên chảy máu mũi, anh đưa giấy cho em, em đẩy tay anh ra không thèm
nhận.”
Trương Tuấn suy nghĩ một chút, mới loáng thoáng nhớ lại: “Đúng vậy!
Lúc ấy anh rất ngạc nhiên, tự nhiên em lại phản ứng mạnh như vậy!”
Anh nhìn tôi cười, có nhẹ nhõm và thoải mái, cho rằng tôi đã sớm trừng
phạt mình từ nhiều năm rồi, tôi cũng mỉm cười.
Tôi làm ra vẻ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhìn đồng hồ: “Ấy! Hơn
mười một giờ rồi, em phải về nhà đây.”
Anh vội đứng lên, đưa tôi về nhà.
Khi đến dưới tầng nhà tôi, tôi cười vẫy vẫy tay với anh: “Tạm biệt, mơ
thấy giấc mơ đẹp nhé!”