THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 95

chân, một chân cố gắng giữ thăng bằng để trượt, chân kia đẩy người về
phía trước, mới đầu không giữ được thăng bằng tốt đâu, hai chân phải hơi
cong, cố gắng đè thấp trọng tâm xuống, nhớ là thân mình phải nghiêng về
phía trước, như vậy cho dù ngã sấp xuống, cũng có cánh tay chống đỡ, sẽ
không bị thương ở đầu. . .”

Được anh ấy đỡ, tôi bắt đầu học cách trượt patin, khổ nỗi cái bộ não nhỏ

này của tôi lại ngốc nghếch cực độ, không học được kĩ thuật cơ bản, thường
xuyên chao đảo. Có lúc, Tiểu Ba có thể đỡ tôi, nhưng cũng có lúc anh ấy
chẳng những không đỡ được tôi mà còn bị tôi kéo ngã sấp xuống. Ô Tặc
ngồi ở cửa cười to, “Gấu trúc bốn mắt sao lại ngốc như vậy? Anh chỉ trượt
ba lượt là đã biết trượt rồi, em cứ như thế này thì còn muốn học tới khi
nào?”

Tôi lườm anh ta, thế mà anh ta vẫn cười giễu tôi như trước. Tiểu Ba an ủi

tôi, “Từ từ sẽ được thôi.” width=”48″ align=”justify”>Trong tiếng cười
nhạo của Ô Tặc, chúng tôi hết ngã trái rồi lại ngã phải, tôi bị ngã đến xanh
tím cả cánh tay, Tiểu Ba bị tôi làm liên lụy cũng bị thương theo. Ô Tặc lắc
đầu cười, “Đáng sợ quá a! Lúc Tiểu Ba học cũng chỉ ngã hai lần là học
được, bây giờ đi dạy cô bé ngốc như em còn bị ngã nhiều hơn khi tự học
nữa chứ, anh thì có đánh chết cũng không đi dạy con gái trượt patin.”

Trượt hơn một giờ, ngay cả đứng dậy tôi cũng thấy khiếp đảm. Ô Tặc

nhe răng, càng không ngừng đả kích tôi, trêu chọc tôi, “Quá ngu ngốc, thế
mà anh Lí còn nói em thông minh, thông minh cái rắm ấy!”

Tôi không hé răng, cởi giày ra, yên lặng ngồi trong sân đọc sách, ánh mắt

nhìn chằm chằm quyển sách, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Trương
Tuấn nắm tay nữ sinh khác nhanh nhẹn trượt patin.

Tiểu Ba đi vào nhìn tôi, “Giận Ô Tặc à?” Ô Tặc đứng ở cửa, nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.