THỜI THƠ NGÂY - Trang 106

- Nếu sao?

- Ý tôi là dù chúng không có căn cứ đi chăng nữa.

Cô ngừng lại một lúc lâu, lâu đến nỗi, không muốn để mắt đến khuôn

mặt u tối của cô, anh dành thời gian để ghi sâu trong óc hình dáng chính
xác của bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô, và mọi chi tiết của ba chiếc
nhẫn trên ngón áp út và ngón út. Trong số chúng, anh nhận thấy, chiếc nhẫn
cưới không có mặt.

- Sự kết tội đó có hại gì cho tôi ở đây, thậm chí nếu ông ta công khai

chúng?

Anh muốn thốt lên: “Cô bé tội nghiệp… có hại hơn ở bất cứ đâu!”,

nhưng thay vào đó, anh lại trả lời trong một giọng nghe như của ông
Letterblair:

- Xã hội New York là một thế giới rất nhỏ bé so với những nơi cô từng

sống. Và bất chấp vẻ bề ngoài tự do của nó, nó được thống trị bởi một số ít
người với…, ừm, những quan niệm khá cổ hủ.

Cô không nói gì và anh tiếp tục:

- Quan niệm của chúng tôi về hôn nhân và ly hôn là đặc biệt cổ hủ. Pháp

luật cho phép ly hôn, nhưng những phong tục xã hội thì không.

- Không bao giờ ư?

- Đúng, nếu người phụ nữ, dù bị tổn thương và không có gì để chê trách,

có những biểu hiện bên ngoài không thích hợp và do những hành động trái
với lẽ thường đã tự đặt mình vào… vào những lời bóng gió chướng tai gai
mắt…

Cô gục đầu xuống thấp hơn một chút và anh lại đợi. Anh rất mong sẽ có

một sự căm phẫn bùng lên, hay ít nhất là một tiếng kêu phản đối. Nhưng
không có gì xảy ra.

Một chiếc đồng hồ du lịch nhỏ kêu “grừ-grừ” dưới khu- ỷu tay cô, một

khúc gỗ gãy làm đôi bắn ra những hàng tia lửa. Toàn bộ căn phòng im ắng
và ủ ê dường như cũng đang yên lặng chờ đợi như Archer.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.