THỜI THƠ NGÂY - Trang 124

chuyến đi từ nhà thờ về sáng nay, rằng ông ấy định xem qua tờ Evening
Post sau bữa trưa. Nếu ông muốn, thưa ông, tôi có thể tới cửa thư viện và
nghe ngóng…

Nhưng Archer đã cảm ơn ông ta, nói rằng anh sẽ đi tìm gặp các bà và

người quản gia, rõ ràng thấy nhẹ nhõm, đóng cửa một cách đường bệ.

Một người giữ ngựa đưa chiếc thuyền một cột buồm vào buộc lại chắc

chắn, Archer đi xuyên qua công viên đến đường cái. Ngôi làng Skuytercliff
chỉ cách hơn hai ki-lô-mét, nhưng anh biết rằng bà Van der Luyden không
bao giờ đi bộ, và anh phải đi trên đường để gặp cỗ xe ngựa. Tuy nhiên,
ngay sau khi đi xuống một đường nhỏ ngang qua đường lớn, anh thấy một
bóng người mờ nhạt trong chiếc áo choàng không tay màu đỏ, với một con
chó to chạy trước. Anh vội tiến đến và Madame Olenska đột nhiên dừng lại
với một nụ cười chào đón:

- A, anh đã tới! - cô nói, và tháo găng tay ra.

Chiếc áo choàng không tay màu đỏ khiến cô trông rực rỡ và đầy sức

sống, như Ellen Mingott của những ngày xa xưa. Anh cười khi cầm lấy tay
cô và trả lời:

- Tôi đến để xem chị đang chạy trốn khỏi cái gì. Khuôn mặt cô sầm lại,

nhưng cô vẫn trả lời:

- À, thì anh sẽ biết ngay thôi. Câu trả lời làm anh bối rối.

- Sao thế? Ý chị là chị đã bị đuổi kịp ư?

Cô nhún vai, với một cử động nhẹ như của Nastasia và đáp trong một

giọng nhẹ nhàng hơn:

- Chúng ta đi tiếp chứ? Tôi thấy quá lạnh sau bài thuyết giáo. Và nó có ý

nghĩa gì nào, khi mà giờ anh đã ở đây để bảo vệ tôi?

Anh nóng bừng mặt và nắm lấy một nếp gấp trên áo choàng của cô.

- Ellen, đó là chuyện gì vậy? Chị phải nói với tôi.

- Ồ, ngay bây giờ, hãy chạy trên đường đua trước: chân tôi đang đông

cứng xuống mặt đất rồi - cô nói lớn; và nhấc cái áo choàng lên, cô chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.