THỜI THƠ NGÂY - Trang 127

Một đống than hồng lớn vẫn lập lòe trong lò sưởi nhà bếp, dưới cái nồi sắt
được treo trên một cái trục cổ. Những chiếc ghế bành mặt cói quay vào
nhau hai bên nền lò sưởi lát gạch. Archer dừng lại và ném một khúc gỗ lên
đống than hồng.

Madame Olenska, bỏ áo choàng, ngồi xuống một trong những chiếc ghế,

Archer dựa vào lò sưởi và nhìn cô.

- Giờ thì chị đang cười, nhưng khi chị viết cho tôi chị lại đang không vui

- anh nói.

- Đúng vậy. - Cô ngừng lại. - Nhưng tôi không thể cảm thấy không vui

khi có anh ở đây.

- Tôi sẽ không ở đây lâu - anh đáp, môi anh cứng lại với cố gắng để nói

nhiều và không hơn.

- Không. Tôi biết. Nhưng tôi không biết lo xa: tôi chỉ sống trong khoảnh

khắc khi mà tôi vui vẻ.

Những lời này lướt qua anh như một sự quyến rũ, và đến gần những giác

quan của anh, anh rời khỏi lò sưởi và đứng nhìn ra những thân cây đen trên
nền tuyết. Nhưng như thể cô đã thay đổi vị trí, anh vẫn nhìn thấy cô, giữa
anh và những cái cây, ủ rũ bên lò sưởi với một nụ cười biếng nhác. Trái tim
Archer đập loạn xạ. Sẽ ra sao nếu cô đã bỏ đi vì anh, và sẽ như thế nào nếu
cô đã chờ cho đến khi họ ở đây một mình bên nhau trong căn phòng bí mật
này để kể cho anh điều đó?

- Ellen, nếu tôi thực sự có thể giúp chị - nếu chị thực lòng muốn tôi đến -

hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, nói cho tôi chị đang chạy trốn khỏi
cái gì - anh khăng khăng.

Anh nói mà không thay đổi vị trí, thậm chí không quay lại nhìn cô: nếu

điều đó xảy ra, nó xảy ra theo cách này, với toàn bộ chiều rộng căn phòng
giữa họ, và đôi mắt anh vẫn gắn chặt trên tuyết ngoài xa.

Trong một lúc lâu cô im lặng, và trong khoảnh khắc đó Archer tưởng

tượng ra cô, gần như là nghe thấy cô, lén đến sau anh để vòng đôi tay mảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.