THỜI THƠ NGÂY - Trang 142

ta?

Cô cũng nhìn xuống, làm xáo trộn mẫu lá với đỉnh của chiếc ô khi cô cố

gắng diễn đạt.

- Đúng - cuối cùng cô nói. - Anh có thể muốn… một lần dứt khoát… giải

quyết vấn đề. Đó là một cách.

Sự sáng suốt bình tĩnh của cô làm anh sửng sốt, nhưng không làm cho

anh nghĩ là cô vô tình. Dưới vành mũ của cô, anh thấy nét mặt tái nhợt và
cánh mũi khẽ run rẩy bên trên đôi môi mím chặt cương quyết.

- Rồi sao? - Anh hỏi, ngồi xuống băng ghế và nhìn lên cô với một cái cau

mày mà anh cố làm ra vẻ đùa giỡn.

Cô buông mình trở lại chỗ ngồi và tiếp tục:

- Anh không được nghĩ rằng một cô gái thì chẳng biết gì nhiều như bố

mẹ cô vẫn tưởng. Người ta nghe thấy và người ta hiểu, người ta có những
cảm nhận và quan điểm riêng. Và dĩ nhiên, từ lâu trước khi anh nói anh
quan tâm đến em, em đã biết anh từng thích một người nào đó. Mọi người
đều nói về chuyện đó hai năm trước ở Newport. Và một lần em đã thấy hai
người ngồi bên nhau trên hiên nhà tại một buổi khiêu vũ… và khi cô ấy
quay trở vào khuôn mặt cô ấy rất buồn, em thấy thương cô ấy. Em đã nhớ
lại chuyện này sau đó, khi chúng ta đính hôn.

Giọng cô chìm xuống gần như là thì thầm, và cô ngồi vặn vặn cán ô.

Chàng thanh niên nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, trái tim anh mở rộng với
một sự nhẹ nhõm không thể diễn tả.

- Em yêu… là chuyện này à? Nếu em chỉ biết sự thật đó! Cô ngẩng đầu

lên mau chóng.

- Vậy có sự thật nào em không biết nữa? Anh vẫn đặt tay trên tay cô.

- Ý anh là, sự thật về câu chuyện cũ mà em nói tới.

- Nhưng đó là điều em muốn biết, Newland… là điều em phải biết. Em

không thể có hạnh phúc từ một điều sai trái…một sự không công bằng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.