THỜI THƠ NGÂY - Trang 147

sau với một tiếng cười lớn khiến chiếc cằm nhô ra như những đợt sóng nhỏ.
- A, Ellen của ta đến rồi đây! - bà thốt lên, khi cánh cửa mở ra đằng sau bà.

Madame Olenska tiến đến với một nụ cười. Khuôn mặt cô trông đầy sức

sống và hạnh phúc, cô giơ tay hoan hỉ về phía Archer khi cô cúi xuống để
bà cô hôn.

- Ta vừa mới nói chuyện với cậu ấy, cháu yêu: “Ngay bây giờ, sao cậu

không lấy Ellen bé bỏng của ta?” Madame Olenska nhìn Archer, vẫn mỉm
cười:

- Và anh ấy trả lời thế nào ạ?

- Ôi, cháu yêu, ta để cháu tự tìm hiểu lấy! Cậu ấy đã xuống Florida để

gặp người yêu đấy.

- Vâng, cháu biết - cô vẫn nhìn anh. - Tôi đã đến gặp mẹ anh, để hỏi xem

anh đi đâu. Tôi đã gửi một lá thư mà không thấy anh hồi âm, nên tôi sợ anh
bị ốm.

Anh lẩm bẩm gì đó về việc rời đi đột ngột, trong một sự vội vã, và định

viết cho cô từ St Augustine.

- Tất nhiên một khi anh đã ở đó thì anh sẽ không thèm nghĩ về tôi nữa! -

Cô tiếp tục cười với anh bằng một sự vui vẻ mà có lẽ là sự giả bộ thờ ơ cố
ý.

“Nếu cô ấy vẫn cần mình, cô ấy đã xác định sẽ không để mình thấy được

điều đó” - anh nghĩ, bị châm chọc bởi kiểu cách của cô, nhưng dưới con
mắt ranh mãnh của người bà, anh thấy mình líu lưỡi và ghìm lại.

- Nhìn cậu ấy xem - trong sự vội vã nóng lòng muốn kết hôn mà cậu ấy

đã bỏ đi theo kiểu Pháp và chạy đến để quỳ xuống van xin cô gái ngốc
nghếch! Điều đó giống như một người tình - đó là cách mà ông Bob Spicer
hào hoa đã chiếm đoạt bà mẹ tội nghiệp của ta, và rồi mệt mỏi với bà trước
khi ta được cai sữa - dù họ chỉ cần chờ đợi tám tháng để sinh ra ta! Nhưng
mà - cậu không phải một người nhà Spicer, chàng trai ạ, may mắn cho cậu
và May. Chỉ có Ellen tội nghiệp của ta là giữ dòng máu tồi tệ của họ; những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.