THỜI THƠ NGÂY - Trang 153

những chuyện riêng của cô không?

- Madame Olenska đã thổi phồng quá rồi. Tôi chỉ đơn giản đưa ra cho cô

ấy ý kiến hợp pháp, như cô ấy đề nghị.

- Ôi, nhưng khi làm điều đó - khi làm điều đó, cậu đã vô tình là một công

cụ của… của… bây giờ chúng ta dùng từ nào cho từ Thượng đế hả cậu
Archer? - Người phụ nữ la lên, nghiêng đầu về một bên và cụp mắt xuống
một cách khó hiểu.- Cậu không hề biết rằng chính lúc đó tôi cũng đang
được van nài, thực tế là bị gạ gẫm… từ bên kia Đại Tây Dương.

Bà liếc ra sau, như thể sợ bị nghe lén, rồi kéo ghế bà đến gần hơn, và giơ

chiếc quạt ngà voi nhỏ lên môi, thì thầm đằng sau nó:

- Bởi chính Bá tước - Olenski ngốc nghếch, điên rồ tội nghiệp của tôi,

người đã đề nghị mang con bé quay lại với những điều kiện của nó.

- Chúa ơi! Archer thốt lên, nhảy bật dậy.

- Cậu sợ à? Đúng, tất nhiên. Tôi hiểu, tôi không biện hộ cho Stanislas tội

nghiệp, dù cậu ấy luôn gọi tôi là người bạn thân nhất. Cậu ấy không tự bào
chữa cho mình - mà tự gục ngã dưới chân con bé: trong bản thân tôi - bà rút
ra từ trong ngực áo bạc màu - tôi có thư của cậu ta ở đây.

- Một bức thư?… Madame Olenska đã thấy nó chưa? - Archer nói lắp.

Óc anh quay cuồng với sự ngạc nhiên của lời tuyên bố đó.

Nữ Hầu tước Manson nhẹ nhàng lắc đầu.

- Thời gian - thời gian. Ta phải có thời gian. Ta biết Ellen - kiêu kỳ, cứng

đầu. Ta sẽ nói thế nào nhỉ, không tha thứ?

- Nhưng, Chúa ơi, để tha thứ là một chuyện, để quay lại nơi địa ngục

ấy…

- À, đúng - nữ Hầu tước đồng ý. - Nó đã miêu tả nơi ấy như thế - đứa

cháu nhạy cảm của tôi! Nhưng về khía cạnh vật chất, cậu Archer ạ, nếu
người ta có thể hạ mình xem xét những thứ đó. Cậu có biết nó đang từ bỏ
cái gì không? Những bông hồng trên ghế sofa kia - có đến hàng mẫu, trong
nhà kính và ngoài trời, trong những khu vườn vô song của cậu ta ở Nice!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.