- Nếu tôi muốn.
Madame Olenska cúi xuống nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Bên dưới con
phố vắng, Archer nghe thấy tiếng chân ngựa đi nước kiệu đang đến gần.
- Thật là cao thượng - cô nói, giọng hơi thay đổi.
- Đúng. Nhưng nó thật kỳ cục.
- Kỳ cục? Bởi vì anh không quan tâm đến ai khác?
- Vì tôi không định lấy ai khác.
- Chà - Lại một khoảng lặng rơi xuống. Cuối cùng cô nhìn lên anh, và
hỏi. - Người phụ nữ khác ấy… liệu anh có yêu cô ta không?
- Ôi, không có người phụ nữ nào khác. Ý tôi là, người mà May đang nghĩ
đến thì… không bao giờ…
- Vậy, rốt cục thì, tại sao anh lại vội vã thế?
- Xe ngựa của chị đến rồi - Archer nói.
Cô nhổm lên và nhìn quanh với đôi mắt lơ đãng. Chiếc quạt và đôi găng
tay của cô nằm trên ghế sofa bên cạnh cô và cô nhặt chúng lên một cách
máy móc.
- Vâng. Tôi cho rằng tôi phải đi.
- Chị sẽ đến nhà bà Struthers à?
- Vâng - cô cười và nói thêm - tôi phải đi đến nơi tôi được mời, hoặc tôi
sẽ quá cô đơn. Sao anh không đi với tôi?
Archer cảm thấy bằng giá nào anh cũng phải giữ cô bên mình, buộc cô
phải dành cho anh phần thời gian còn lại trong buổi tối này. Lờ đi câu hỏi
của cô, anh tiếp tục dựa vào lò sưởi, mắt dán vào bàn tay đang giữ đôi găng
và chiếc quạt của cô, như thể để xem liệu anh có sức mạnh khiến cô đánh
rơi chúng không.
- May đã đoán ra sự thật - anh nói. - Có một phụ nữ khác… nhưng không
phải người cô ấy nghĩ.