THỜI THƠ NGÂY - Trang 162

Vẫn nhìn vào cô, anh thấy nét đỏ bừng tương tự lan tỏa từ cổ lên mặt cô.

Cô ngồi thẳng, đối diện anh với một thái độ cứng rắn.

- Tôi đang hỏi anh.

- Vậy thì: có những thứ trong lá thư mà chị đề nghị tôi đọc…

- Thư của chồng tôi?

- Đúng.

- Tôi không có gì phải sợ từ lá thư đó, hoàn toàn không! Tất cả những gì

tôi sợ là gây ra tai tiếng và bê bối cho gia đình - cho anh và May.

- Chúa ơi - anh lại rên rỉ, gục mặt xuống bàn tay.

Sự im lặng theo sau đó đè nặng lên họ với những thứ không thay đổi

được và không thể huỷ bỏ. Với Archer, nó như tấm bia mộ đè bẹp anh.
Trong toàn bộ tương lai rộng mở, anh không thấy thứ gì có thể nhấc gánh
nặng đó ra khỏi trái tim mình. Anh không rời khỏi chỗ, hay ngẩng đầu lên;
đôi mắt bị che kín của anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào bóng tối hoàn toàn.

- Ít nhất tôi đã yêu em… - anh thốt lên.

Ở bên kia nền lò sưởi, từ góc sofa nơi anh cho rằng cô vẫn thu mình, anh

nghe thấy một tiếng khóc giấu giếm nhỏ nhẹ như một đứa trẻ. Anh đứng
lên và đến bên cô.

- Ellen! Chuyện quái quỷ gì vậy? Sao em lại khóc? Không có việc gì

không thể bị bỏ dở cả. Tôi vẫn tự do, và em sắp tự do. - Anh ôm cô trong
vòng tay, khuôn mặt cô như một bông hoa ướt sũng trên môi anh, và tất cả
nỗi sợ hãi hão huyền của họ đều co rúm lại như những bóng ma trước buổi
bình minh. Bây giờ điều duy nhất làm anh ngạc nhiên là mình đã đứng cãi
nhau năm phút với cô phía bên kia căn phòng, trong khi chỉ cần chạm vào
cô là mọi thứ đã trở nên đơn giản.

Cô đáp trả tất cả những nụ hôn của anh, nhưng sau một lúc anh thấy cô

bỗng cứng đơ trong tay mình, và cô gạt anh sang một bên rồi đứng dậy.

- Ôi, Newland tội nghiệp… em cho rằng chuyện này có thể thay đổi.

Nhưng cuối cùng thì nó không thể - cô nói, đến lượt cô cúi xuống nhìn anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.